“Tỉnh rồi à? Giải quyết được người kia chưa?”
Liễu Xa vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Khương Bồng Cơ, thấy cô tỉnh lại thì thở phào một hơi, vội vàng hỏi ngay kết quả.
Khương Bồng Cơ nói: “Đã trừ được tai họa ngầm bám vào người Tử Hiếu rồi, nhưng... đó không phải bản thể của nó. Đối phương xảo trá ngoài tưởng tượng của ta. Chưa thể diệt cỏ tận gốc được, nó sẽ còn ngóc đầu dậy, lần sau sẽ không dễ đối phó như lần này nữa đâu.”
Sắc mặt của Liễu Xa trở nên ngưng trọng.
Không thể xử lý ngay bản thể, có nghĩa là sẽ có vô số biến số và tai họa ngầm.
Thấy vẻ mặt Liễu Xa như cha chết mẹ chết, Khương Bồng Cơ cười nhạo: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nó tới một lần, ta chặt một lần!”
Liễu Xà giận dữ trừng mắt với cô.
Người này đứng nói chuyện mà không biết đau eo!
Cô không sợ hệ thống chủ, nhưng ông thì khác. Hệ thống chủ tìm đến ông, khống chế ông, ông đâu thể chống đỡ.
“Nếu nó lại khống chế ta làm ra chuyện gì...”
Không chờ Liễu Xa nói xong, Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Yên tâm, nếu ông bị điều khiển giở trò gì, ta sẽ ‘quân pháp bất vị thân’.”
Liễu Xa: “...”
Ta chỉ lo ngươi quân pháp bất vị thân thôi!
Tốt xấu gì cũng đã giả làm cha con mười năm nay rồi, người ngoài nhìn vào chỉ thấy mẫu mực hoàn hảo, ngươi có thể duy trì thật tốt không?
Hệ thống chủ còn chưa bị chơi hỏng, người phụ nữ máu lạnh bạc tình này đã mài đao xoèn xoẹt mà nhắm đến đồng minh của mình rồi, “nguyên tắc” ở đâu?
Từ khi không còn nể mặt mũi nhau nữa, hai người đã ném cái gọi là “cha con tình thâm” cho chó ăn rồi.
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, thẳng thừng đuổi người: “Không còn sớm nữa, phụ thân về nghỉ ngơi đi, Tử Hiếu có ta chăm sóc rồi. Tốt nhất thì phụ thân nên phái người thông báo cho Chiêu Nhi một tiếng, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là không có lòng dạ đâu mà động phòng nữa.”
Nghe vậy, Liễu Xa mới sực nhớ ra đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của Liễu Chiêu.
Khương Bồng Cơ trêu chọc nói: “Ông không nhìn thấy ánh mắt của Chiêu Nhi trước khi rời đi đâu, không biết đã phải lo lắng đến mức nào, đoán chừng đệ ấy sợ ta và ông tàn sát lẫn nhau đấy.”
Liễu Xa bình tĩnh trả lời: “Tuy nó cũng có chút thông minh, nhưng... cuối cùng cũng chỉ tự cho là mình thông minh, thực sự cho rằng không ai biết lòng dạ của nó à?”
Mới đầu, ông còn phần nào ôm lòng chờ mong Liễu Chiêu, nhưng thằng bé này...