Nếu như thật sự có bối cảnh như vậy, cô sẽ tham gia kế hoạch chiến sĩ gen sao?
Tỉnh lại đi, cái kế hoạch kia tàn khốc, nhiệm vụ tác chiến lại nguy hiểm, đồng đội cùng khóa không còn tới một phần trăm sống sót!
[Cha Mày]: Ngăn cản không cho tất cả mọi người hạ tử thủ với cô, đây còn không tính là bật đèn xanh chống lưng hay sao? Cô có thể bò cao được tới mức nào, còn phải xem vào bản lĩnh của cô. Dù bọn họ có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chẳng thể làm khó ai, ép buộc Liên Bang thừa nhận một đầu heo trở thành quân đoàn trưởng chứ? Cô hỏi nhiều như thế rồi, giờ hẳn là đến phiên tôi hỏi cô mấy câu chứ nhỉ? Vừa rồi cô nói cô xuyên không là sao?
Khương Bồng Cơ cũng không giấu giếm thêm nữa, nhưng cũng không hoàn toàn nói hết ra, dù sao người phía sau màn hình rốt cuộc có phải lão thủ trưởng không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Dù sao, cô vẫn vô cùng lo lắng về hệ thống. w●ebtruy●enonlin●e●com
Lão thủ trưởng nghe xong, mãi không phản ứng lại.
Cho tới khi Khương Bồng Cơ và được sáu bát cơm to rồi, người kia mới chịu trả lời.
[Cha Mày]: Thì ra là vậy, nói như thế, việc xuyên không của cô hẳn không phải ngoài ý muốn.
Khương Bồng Cơ bưng bát cơm ngơ ngác.
[Cha Mày]: Tai họa Thiên Não hai nghìn năm trước, cô còn nhớ chứ?
Tất nhiên Khương Bồng Cơ vẫn nhớ, cô đã quyết chiến với hệ thống gần giống như Thiên Não gần mười năm rồi.
[Cha Mày]: Căn nguyên của tai họa Thiên Não là do Thiên Não tự sản sinh ra ý thức của bản thân, bất mãn với sự khống chế của nhân loại nên có ý định trả thù. Theo tôi được biết, nhà họ Khương chính là một trong những chủ lực của trận chiến đó. Cấp cao của Liên Bang nghi ngờ gia chủ nhà họ Khương bị gϊếŧ, hẳn cũng là do Thiên Não bỏ trốn trả thù.
Sắc mặt của Khương Bồng Cơ đông lại, hỏi dồn: “Đã bắt được Thiên Não kia chưa?”
[Cha Mày]: Vẫn chưa, tên đó vẫn còn đang lẩn trốn. Nghe nói Thiên Não không giống với những sinh vật giả lập tầm thường, Liên Bang không có cách nào bắt được nó hết. Có điều, bọn họ không có cách tóm được Thiên Não, nhưng cô thì lại khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ thỏa hiệp.
Khương Bồng Cơ mới phản ứng lại, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
“Tôi xuyên không... Thật ra là...”
[Cha Mày]: Đại khái chính là ý mà cô đang nghĩ tới.
Khương Bồng Cơ nói: “Chỉ cần tôi khiến cho hệ thống kia, hoặc nói cách khác là Thiên Não đang lẩn trốn phải đền tội, tôi vẫn còn cơ hội quay lại Liên Bang?”