Khi tỉnh lại nhìn cô, chủ công vẫn là bộ dáng ban đầu, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Khương Bồng Cơ vừa mới dặn dò hạ nhân bưng cháo ấm lên, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Vệ Từ.
Vệ Từ khẽ lắc đầu, âm thầm nuốt cả bụng thắc mắc xuống.
Khương Bồng Cơ nói: “Chuyện như đêm hôm qua, sau này sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Vệ Từ còn sống là trong cái rủi có cái may, nhưng cảnh tượng lúc đó thật sự đã dọa chết cô rồi.
Có cảnh tượng máu me nào cô chưa từng thấy, nhưng chỉ riêng hình ảnh Vệ Từ ngã trong vũng máu khiến cô sợ hãi đến lạnh cả người.
Vệ Từ nghe vậy, ánh mắt tối sầm xuống, ký ức trước khi hôn mê trào ra như được mở công tắc, khiến anh không chịu nổi mà sợ run cả người.
Trừ việc kiếp trước tự vẫn tạ tội, đây là lần đầu tiên anh đến gần với cái chết như thế.
Anh còn đang thơ thẩn, chiếc thìa mang theo hơi ấm đυ.ng vào bên cạnh môi anh.
Vệ Từ như bị độ ấm này làm cho bị bỏng, anh vội vàng từ chối: “Không thể đâu chủ công!”
“Huynh đã là bệnh nhân rồi mà còn trông chờ mình tự lực cánh sinh sao?” Khương Bồng Cơ dựng thẳng lông mày, giả vờ nổi giận: “Cho huynh ăn thì huynh ăn đi.”
Vệ Từ nhẹ nhàng cụp mắt, khe khẽ mở miệng nuốt thìa cháo trắng kia, thấp giọng nói: “Đa tạ chủ công.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Phải thế này mới được chứ.”
Vệ Từ là một bệnh nhân rất nghe lời, độ phối hợp cũng không tệ, không bao lâu sau đã ăn hết một bát cháo trắng.
Cô sai người chuyển một phần chính vụ quan trọng tới chỗ Vệ Từ, bày ra tư thế trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không chuyển ổ.
“Ta ở với huynh, có gì không thoải mái thì gọi ta.”
Vệ Từ gật đầu đồng ý, ánh mắt say mê ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, mãi lâu sau vẫn luyến tiếc không dời mắt.
Khương Bồng Cơ cầm bút chấm vào nước mực, thật sự ngồi đọc văn kiện, không bao lâu sau đã làm xong một tập nhỏ.
Lúc này, bên tai truyền tới một âm thanh “ting ting” quen thuộc, âm thanh tin nhắn riêng vang lên.
[Cha Mày]: Thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên đấy, ông chủ chuyên phủi tay mà cũng phá lệ đi phê duyệt công văn hay sao?
Năm vừa mới xuất ngũ, lão thủ trưởng cũng phải nhận không ít lời oán trách của các cấp dưới trước đây. Khương Bồng Cơ làm quân đoàn trưởng không phải lề mề không làm tròn nhiệm vụ, nhưng cũng không phải chịu khó, nói khó nghe một tí thì chính là ông chủ chuyên phủi tay chính hiệu, tính cách tùy hứng lại kỳ quái. Có một thủ trưởng như vậy, mấy sĩ quan thảm thật rồi. Bởi vì ngoài những công văn quan trọng cần phải xử lý gấp, những công việc khác phần lớn Khương Bồng Cơ đều để cho các sĩ quan làm hết.