Vệ Từ đỏ mặt gật đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như chủ công truy hỏi đến cùng, ngược lại anh không biết nên ứng đối như thế nào.
Khương Bồng Cơ ngồi trong sân đợi một lúc, hệ thống hiện ra ba ô thông báo màu vàng liên tiếp.
[Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng nhập.]
[Chuyển phát nhanh của bạn đã tới rồi.]
[Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng xuất.]
Khương Bồng Cơ: “...”
Lão thủ trưởng online chỉ vì gửi chuyển phát nhanh cho cô ư?
Nghĩ vậy, trong lòng Khương Bồng Cơ không khỏi cảm thấy ấm áp, cảm giác một mình nơi đất khách còn có người quen quan tâm thật không tệ…
Cô mỉm cười nhìn đồ bên trong tủ giữ đồ, đến lúc nhìn rõ rồi thì nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại.
Xem lão thủ trưởng yêu dấu nhà cô gửi cái gì cho cô này?
Từng cái tên đều khiến người ta xấu hổ, không có cái nào là không biểu hiện ra công dụng của chúng nó.
“Thân thể Tử Hiếu rất khỏe mạnh, đâu cần uống mấy thứ thuốc bổ này!”
Khương Bồng Cơ gửi cho đối phương một tin, không bao lâu thì có phản hồi.
[Cha Mày]: Thân thể anh ta có khá hơn nữa thì cũng chỉ là người bình thường thôi, tôi chỉ sợ cô không biết kiềm chế, không biết tiết chế, cô có hiểu không?
Khương Bồng Cơ: “...”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Cô không hề cầm thú như ngài nghĩ đâu nha!
Khương Bồng Cơ thấy mình thật oan uổng, hình tượng thanh cao lạnh lùng gìn giữ bấy lâu hoàn toàn sụp đổ trước mặt lão thủ trưởng.
Quản gia giúp Vệ Từ giải quyết vấn đề cá nhân, lại còn sửa sang giường chiếu, mở cửa sổ đốt hương để mùi lạ tản đi.
Đến lúc Khương Bồng Cơ đi vào, anh đã khôi phục vẻ mặt như thường.
“Sắc mặt chủ công không được vui, gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?”
Vệ Từ thấy vẻ mặt Khương Bồng Cơ hơi u ám, trong lòng lại lo lắng.
Khương Bồng Cơ cho tay vào trong hai ống tay áo, cực kỳ tủi thân nói: “Tử Hiếu, tuy ta không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải đồng loại của cầm thú. Bây giờ lại có người khăng khăng nói ta là cầm thú, giải thích thế nào cũng không nghe, ta tức chết mất, cho nên ta quyết định...”
Vệ Từ hỏi: “Quyết định cái gì? Nói rõ sự thật sao?”
Khương Bồng Cơ liếc xéo, lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ biến thành cầm thú thôi, nếu không lại có tiếng mà không có miếng.”
Vệ Từ: “... Chủ công, ngài vui vẻ là được rồi.”
Tư duy của chủ công nhà anh và người thường không giống nhau.
Khương Bồng Cơ thầm thở dài, Vệ Từ thấy quái lạ, không hiểu ra sao.