Tin tức Vệ Từ tỉnh lại lan truyền ra bên ngoài rất nhanh, trước giờ ăn tối có mấy người đến phủ hỏi thăm, bọn họ đều nói Vệ Từ phúc lớn mạng lớn.
“Nhìn bộ dạng của cậu đêm qua còn tưởng sắp bị Diêm Vương mang đi đến nơi, may mà cậu qua khỏi, đúng là vận đen qua, cơn may đến.” Phong Chân thở dài: “Một mình cậu ở trong phủ cũng không có người thân chăm sóc, nếu như muốn ăn gì cứ phái người đến phủ thông báo một tiếng là được.”
Vệ Từ ghi nhận tấm lòng của Phong Chân, hành vi ngày thường của anh ta không có cái nào là nghiêm túc đứng đắn cả, nhưng vào những lúc quan trọng vẫn có thể tin tưởng được.
Phong Chân lại nói: “Thật vui khi cậu không làm sao, nếu không, chậc chậc, đấy là cậu không nhìn thấy dạng vẻ của chủ công nhá, nghĩ lại đã cảm thấy không rét mà run. Chuyện của chủ công với cậu, đêm qua lại như vậy, e là người ban đầu không biết gì cũng sẽ phát hiện ra.”
Vệ Từ hỏi: “Tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
Một mình anh chịu trận là được rồi, anh không thể để chủ công cũng bị kéo xuống nước theo.
“Chủ công và cậu có một chút manh mối, nhưng cũng không phải bọn họ nhìn thấy tận mắt, cùng lắm chỉ là nghi ngờ thôi. Không có bằng chứng thì bọn họ đâu dám nói gì?” Phong Chân nói: “Vả lại, dù bọn họ có muốn gây sóng gây gió cũng phải xem xem cổ mình có chắc chắn hay không. Chuyện cậu bị người ta ám sát còn chưa giải quyết đâu, cũng không tìm ra hung thủ, nếu bọn họ dám gây chuyện, chủ công làm sao tha cho bọn họ được?”
Mọi người có nghĩ đến nát óc cũng không biết Vệ Từ bị thao túng thân thể, còn tưởng rằng thế lực kia ám sát Vệ Từ để kɧıêυ ҡɧí©ɧ Khương Bồng Cơ.
Ngày nào chưa bắt được hung thủ thì ngày đó Khương Bồng Cơ vẫn giống như một thùng thuốc súng, chạm một cái liền nổ.
Ai dám cả gan phạm tội?
Vệ Từ không nói ra lý do tại sao mình bị thương, cũng đâu thể nói là mình tự đâm bị thương chứ?
Anh đành phải giấu kín không nói ra, kệ cho người ngoài đoán già đoán non. w●ebtruy●enonlin●e●com
Ngoài Phong Chân, Phong Cẩn, Kỳ Quan Nhượng ra còn có đám người Từ Kha cũng liên tiếp đến thăm.
Mọi người không quấy rầy bệnh nhân, nói vài ba câu rồi đứng dậy cáo từ.
Khương Bồng Cơ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Vệ Từ, lúc vết thương của anh đỡ hơn một chút thì cô lại bận rộn khắp nơi.
Trước khi đi, Khương Bồng Cơ cười nói: “Chờ vết thương của Tử Hiếu đỡ hơn, ta có món quà tặng huynh.”