Ngoại trừ đậu phộng, rất nhiều cây họ đậu cũng có tác dụng cố định đạm.
Trong đầu Khương Bồng Cơ đã có kế hoạch nhưng muốn áp dụng thì cần một chương trình cụ thể.
Hoàng Tung nhìn Khương Bồng Cơ đầy khó hiểu, dường như không có cách nào hiểu được trong đầu cô chứa cái gì.
Anh ta trêu chọc: “Nếu như cô là địa chủ, chắc chắn sẽ là địa chủ kiếm lời nhiều nhất.”
Khương Bồng Cơ tuyệt đối là đại địa chủ bị sự nghiệp thống trị thiên hạ làm lỡ dở.
Mặc dù trong lòng Hoàng Tung cảm thấy kế hoạch của Khương Bồng Cơ hơi ngây thơ và ra vẻ đương nhiên, nhưng ý tưởng của cô cũng có ý nghĩa tham khảo. Nếu tất cả đều thuận lợi như cô nói, trong tương lai không biết sẽ tạo bao nhiêu phúc cho người dân, bao nhiêu dân chúng vô tội tránh được tình cảnh thiếu thốn lương thực và đời sống khó khăn.
Khương Bồng Cơ híp mắt, tức giận nói: “Ta làm địa chủ á? Nói như kiểu bây giờ ta không phải đại địa chủ ấy? Bây giờ ta còn chẳng sung sướиɠ thoải mái bằng một đại địa chủ. Dưới trướng là một đám ăn hại, ngay cả làm ruộng cũng không biết, bọn họ còn có ích lợi gì?”
Chư hầu nhà người ta chỉ cần có chút đóng góp thì say gối đầu mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ?
Liều mạng không phải để vào thời khắc đỉnh cao của đời người hưởng thụ hai thứ tuyệt vời là mỹ nhân và quyền thế à?
Còn cô thì sao?
Ha ha, Khương Bồng Cơ cảm thấy đời này mình có số vất vả, có địa vị quyền lợi nhưng không có số hưởng phúc.
Lửa giận của Khương Bồng Cơ dâng cao, Hoàng Tung không có lời nào ứng đối.
Làm ruộng... Việc này thật sự khiến người ta khó chịu, dù gì thì phần lớn trí thức căn bản không quan tâm đến thứ này.
Lông mày Phong Giác hơi cau lại, anh ta nói: “Lời này của Lan Đình Công có phần quá nghiêm khắc và không công bằng. Bởi vì có câu ‘biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa’, người dưới trướng Lan Đình Công đều có sở trường riêng, canh tác làm ruộng lại không phải sở trường của bọn họ, không biết cũng là chuyện đương nhiên, ngài nên tìm hỏi thăm gia đình nông dân mới phải.”
Khương Bồng Cơ lắc đầu nói: “Phong tam lang nói không đúng rồi, người lúc trước ta phái đi quản lý đồn điền phần lớn đều là người có kinh nghiệm và kiến thức. Không phải do kiến thức của bọn họ không đủ mà là sai ở chỗ bọn họ bảo thủ không chịu thay đổi, không biết thích nghi hoàn cảnh. Đến cả ta cũng biết đi tra cứu sách nông nghiệp, tìm nội dung liên quan đến việc trồng trọt, đi hỏi thăm các vị lão nông lão luyện có kinh nghiệm để thực hành nội dung trong sách, tại sao bọn họ không biết làm như vậy?”