Khương Bồng Cơ vào thẳng vấn đề khiến Từ Kha hoang mang.
Đang yên đang lành lại đi xây cái gì mà chỗ nuôi nhốt gia súc với… nhà vệ sinh công cộng chứ?
Khương Bồng Cơ giải thích chi tiết mục đích của mình, vẻ mặt Từ Kha từ mờ mịt trở nên nghiêm túc.
“Chủ công, tiền vốn bao nhiêu vẫn chưa thể tính được...”
Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Tại sao?”
Từ Kha đáp: “Kiểu dáng nhà vệ sinh công cộng ra sao? Kích thước chỗ nuôi nhốt gia súc như thế nào? Cần nuôi số lượng bao nhiêu, cần bao nhiêu nhân công?”
Dù cậu có khả năng làm được thì cũng phải biết được những thứ này mới có thể phán đoán chi phí cần thiết chứ.
Khương Bồng Cơ gãi đầu nói: “Chuyện đó... Còn chưa quyết định, tối nay ta sẽ suy nghĩ trước, ngày mai nói với ngươi.”
Cô quen làm ông chủ vung tay, luôn chỉ nói mà không làm nhưng bây giờ không làm thế được.
Từ Kha nói: “Thời gian còn nhiều, không cần gấp gáp.”
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Không gấp không được, không giải quyết xong chuyện này thì trong lòng ta khó chịu.”
Nếu không lo liệu xong trước vụ xuân năm sau thì thu hoạch của năm sau sẽ bị ảnh hưởng, cô có thể không lo lắng sao?
Cùng lúc đó, sau khi trở về phủ, Phong Giác chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
Phong Giác vừa đặt bút xuống thì nghe thấy có tiếng bước chân quen thuộc trong hành lang vọng lại.
“Phụ thân?” Anh ta không nhanh không chậm thu dọn phong thư, thấy người tới là Phong Nhân, hai hàng lông mày nhăn tít lại mới giãn ra.
Phong Nhân thấy vậy, hơi nhíu mày hỏi: “Vừa rồi là con cho hạ nhân gọi ta tới phải không? Có việc gì sao?”
Phong Giác nói: “Phụ thân giao thiệp rộng rãi, con muốn nhờ phụ thân giúp một chút, đưa phong thư này cho một vị đồng môn cùng cầu học lúc trước.”
Tình cảnh lúc này của anh ta rất nhạy cảm, cần thận trọng trong việc giao thiệp hơn.
Anh ta đã nghĩ mấy lần, cảm thấy việc này để phụ thân mình ra mặt làm là thích hợp nhất. Nhị ca Phong Cẩn làm cũng được, nhưng hai huynh đệ chẳng mấy khi gặp nhau. Sau khi thành hôn, vì nhiều nguyên nhân nên Phong Cẩn đã dọn ra ngoài, hiện giờ không ở cùng bọn họ, Phong Giác cũng chỉ có thể nhờ phụ thân hỗ trợ.
Phong Nhân không nhận phong thư, chỉ nhìn xuống phần lạc khoản ghi tục danh trên đó.
Phong Giác chủ động giải thích: “Hôm nay gặp phải Lan Đình Công, con cho rằng có lẽ ngài ấy cần tới người này, nên giúp đỡ tiến cử.”
Phong Nhân giãn lông mày, nhận lấy lá thư, hỏi: “Vì sao không tự mình ra mặt?”