Khương Bồng Cơ khẽ ho một tiếng, nhìn không ra xấu hổ vì bị chọc thủng bản chất.
Cô công nhận suy đoán của mấy cá muối đứng đắn kia, còn “bình luận không đứng đắn” thì coi như gió thoảng.
“Lão Phịch Thủ nói đúng, đại khái là như vậy.” Khương Bồng Cơ nâng má nói: “Tôi chỉ cần nhân tài thật thà! Còn cái đám chỉ biết tập trung vào tâm kế, lục đυ.c với nhau, ngoại trừ lãng phí tiền lương bổng lộc tôi phát, chiếm hầm cầu không gảy phân, có vẻ chẳng có công dụng gì khác, tôi cần bọn họ làm gì? Giày vò nội đấu nhiều quá dễ hỏng không khí, lòng người khó theo.”
Cũng không phải nói người giỏi tâm kế không có tác dụng gì, nhưng với giai đoạn hiện tại của Khương Bồng Cơ, thì giá trị của nó như gần gà ấy.
Dù từ góc độ nào mà nhìn, thì cô vẫn thích mẫu người thật thà hơn.
Bởi vì thực nghiệp có thể chấn hưng quốc gia!
Khương Bồng Cơ rất ít khi điểm danh ai, đương nhiên không biết con cá muối lão làng kia đã mừng rỡ nhảy lên cao ba thước, khóe miệng ngoác tới tận mang tai rồi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Hu hu hu, giọng nói của bác Streamer thật là dễ nghe, cục cưng cảm giác như bị Nguyệt Lão và thần Cupid cùng quan tâm!
Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy không?
Người yêu cục cưng theo đuổi suốt mười năm rốt cuộc đã nhìn thấy cục cưng rồi. Cô ấy gọi cục cưng là “Lão Phịch Thủ”.
Đám cá muối thầm điên cuồng hò hét.
[Một Chén Rượu Đυ.c Nhà Rất Xa]: Dù sao là một trong những đại boss lão làng trong kênh livestream, rụt rè một chút.
Đám cá muối không được nhắc tên ngoài mặt người hì hì nhưng trong lòng đang ghen ghét dữ dội, tất cả icon bình luận đều là [âm thầm cắn răng ghen ghét].
Năm triệu con cá muối, vì sao chỉ có nhà mi được đãi ngộ đặc biệt?
Vận may này còn lớn hơn cả trúng xổ số năm triệu, thực khiến cho người ta ghen ghét!
Dù bọn cá muối may mắn cỡ nào, chung quy lại cũng không qua được Khương Bồng Cơ.
Cô còn đang lo lắng về chuyện tuyển nhân công, ngày hôm sau, Phong Nhân đã tới nhà bái phỏng, uyển chuyển nói chuyện Phong Giác tiến cử nhân tài cho cô.
Khương Bồng Cơ nghe xong, hai tay run lên, kinh ngạc nhíu mày, ngay cả xưng hô với Phong Giác cũng trở nên thân cận hơn.
“Đồng môn của Hoài Giới sao?”
Khương Bồng Cơ là kẻ thù dai. Phong Giác lãnh đạm với cô, cô gọi anh ta là “Phong tam lang”.
Phong Giác thể hiện ý tốt với cô, cô cũng không ngại sửa thái độ một chút.
Phong Nhân không nhận ra được, chỉ cười nói: “Khuyển tử cũng khá khen ngợi người kia, có lẽ không tệ lắm.”