Khương Bồng Cơ hỏi: “Người ở nơi nào?”
Nếu người kia ở quá xa, Khương Bồng Cơ muốn nâng đỡ người ta, đi một chuyến hết hai ba tháng thì quá lâu.
Phong Nhân tới gặp Khương Bồng Cơ, đương nhiên đã thăm dò nơi ở của đối phương.
Nhắc tới cũng trùng hợp, người kia chính là nhân sĩ Dương Sơn quận Thượng Dương, tổ tiên từng nhậm chức quan nông chính, lần theo manh mối này rất dễ dàng.
“Nói vậy, anh ta và tiên sinh là đồng hương sao? Nếu có tài, ta thực lòng muốn mời anh ta tới làm việc cho ta.” Khương Bồng Cơ cười, lại chợt lộ ra mấy phần khó xử: “Có một chuyện tiên sinh không biết. Lần này bổ nhiệm nhân tài là quan hệ tới dân sinh, phải chọn người cực kỳ thận trọng. Ta muốn tự mình tới xem xem, nhưng công việc bận rộn, thực sự không dứt ra được...”
Tự mình tới sao?
Phong Nhân thầm giật mình, líu lưỡi.
Chỉ một người Nông gia thôi, phát một văn kiện là được, còn cần chư hầu một phương tự mình tới sao?
Tự mình tới gặp nhân tài, có thể thấy hành động tiếp theo của cô cực kỳ quan trọng, ít nhất có thể khiến cho bố cục thế lực thay đổi cực lớn!
Trong chớp mắt, trong đầu Phong Nhân đã có vài suy nghĩ.
Khương Bồng Cơ làm như không nhìn thấy gì, nói thẳng: “À mà, phân viện thư viện Kim Lân ở quận Thượng Dương cũng sắp khởi công động thổ...”
Phong Nhân hiểu ra, cười khổ nói: “Lan Đình Công bận rộn nhiều việc, sợ là không thể tự thân đi làm, nếu không chê lão phu tuổi cao vô dụng, hay cứ phó thác việc này cho tại hạ. Vừa lúc lão phu cũng tới quận Thượng Dương đốc thúc xây phân viện, tiện đường làm xong cả hai việc.”
Ngoài Trình Thừa, các danh sĩ đại nho như Phong Nhân, Uyên Kính và Vạn Hiên, nói đúng ra đều không phải gia thần phụ tá của Khương Bồng Cơ, cô cũng không thể tùy ý ra lệnh cho bọn họ. Tỷ như chuyện phân viện thư viện Kim Lân, cô và những người trong giới giáo dục này chỉ có thể thương lượng, chứ không có chuyện độc đoán lộng quyền.
Lần này muốn ủy thác Phong Nhân đi thay mình một chuyến, Khương Bồng Cơ cũng phải điên cuồng uyển chuyển ám chỉ.
Phong Nhân thức thời thì nhận, không thức thời, có thể giả câm giả điếc.
May sao, Phong Nhân không từ chối mà lại mỉm cười đồng ý.
“Đa tạ tiên sinh thông cảm, ta sẽ đi viết một lá thư.”
Phong Nhân không nhịn được nỗi tò mò, hỏi thử: “Chỉ là một môn nhân Nông gia thôi, dù anh ta có kỳ tài ngút trời cũng không đáng để Lan Đình Công thận trọng đối đãi như vậy. Trong lòng lão phu nghi vấn ngổn ngang, nên vượt giới hạn xin hỏi một câu, cớ gì Lan Đình Công lại coi trọng anh ta như vậy?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn