Xem dáng vẻ này thì đại lão Phong Nhân rất vừa lòng với Đậu Hi, xem ra có kịch hay để xem rồi!
Chờ Đậu Hi nói đến mức khô cả miệng, Phong Nhân mới lấy một quyển sách nào đó ra khỏi tay áo rồi nói: “Trước đây, ta vô tình có được thứ này...”
Đây tất nhiên là bản thảo mà Khương Bồng Cơ giao cho Phong Nhân.
Đậu Hi hỏi: “Đây là?”
Phong Nhân nói: “Nhìn nội dung thì hình như là có mối liên quan mật thiết tới nghề nông.”
Đậu Hi nổi lòng hiếu kỳ, cả gan mượn Phong Nhân đọc thử, nhìn thoáng qua một lần thì không có cảm giác gì, nhưng khi cẩn thận đọc thì anh ta như bắt được bảo bối.
Phong Nhân không quấy rầy Đậu Hi, ngược lại mỉm cười chờ đợi, khóe mắt thoáng nhìn phu nhân của Đậu Hi đang nhìn mình với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Ông có ảo giác như bị tiểu bối nhìn thấu tính toán vậy...
Ừm, có lẽ không phải ảo giác.
Cô gái đã thấy rõ nhưng không nói gì, ấn tượng của Phong Nhân với cô lại được nâng cao hơn một chút.
Bên kia, Đậu Hi càng đọc càng kích động, không nhịn được nói: “Tiên sinh đã tìm thấy vật này ở chỗ nào thế?”
Phong Nhân để lộ vẻ nghi ngờ vừa phải: “Sao Tông Quang lại kích động tới vậy? Chẳng lẽ vật này lại là chí bảo sao?”
Đậu Hi kiềm chế kích động: “Có phải là bảo bối hay không thì vãn bối không biết, nhưng nếu biết vận dụng đúng cách thì e là giá trị tới nghìn vàng đấy!”
Cho dù bản thảo viết rất qua loa, nhưng Đậu Hi vẫn có thể nhìn ra được giá trị trong đó.
Không hề đơn giản tối nghĩa giống như các quyển sách nghề nông tầm thường khác, nội dung trong bản nháp vừa ngắn gọn vừa rõ ràng, gần như nói suông vậy, nhưng nội dung bên trong lại vô cùng thú vị, từ nông tới sâu, chất lượng tăng dần lên, từ các chủng loại lớn thô sơ giản lược sau đó lại phân tích thành các loại nhỏ, lại được trình bày cụ thể, còn có không ít phương án canh tác nông nghiệp.
Những phương án này đối với Đậu Hi mà nói là rất mới mẻ!
Thứ này giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới, khiến cho anh ta có cảm giác như được mở mang đầu óc vậy.
“Ồ? Thật là vậy sao?” Phong Nhân giả vờ ngạc nhiên.
Đậu Hi kìm nén kích động, cười nói: “Nếu không phải không biết tác giả là ai, vãn bối thật sự muốn tới phủ bái phỏng, tham thảo kỹ càng xem sao.”
Phong Nhân: “Ý của cậu là thế nào?”
Đậu Hi nói: “Khu vực Đông Khánh dưới sự thống trị của Lan Đình Công đúng là hòa bình cát lợi, nhưng những địa phương khác thì nạn nói khắp nơi, suy cho cùng vẫn là do lương thực mà ruộng đất phì nhiêu sản xuất quá ít. Nguyên nhân gây ra hạn chế này là ở đất ruộng có nhiều kiểu nhiều loại, mà chí mạng nhất chính là độ phì nhiêu của ruộng.”