“Chân nhân, nhưng người hôm nay... tuyệt đối không phải là phu nhân của ta, không biết là yêu tinh hoang dã nào!” Đậu Hi nói: “Phu nhân ta xuất thân nghèo khổ, đến chữ “đại” cũng không biết viết thế nào, nhưng người kia thì lại không giống vậy... Lời nói và cử chỉ đều khác phu nhân ta một trời một vực, chân nhân có cách trừ yêu nào không?”
Cho dù nó là yêu tinh hoang dã gì, Đậu Hi chỉ muốn phu nhân nhà mình trở lại.
Dựa theo khẳng định chắc chắn của Lục Như chân nhân trước đó, phu nhân sẽ không sống được lâu, anh ta cũng đã chấp nhận số mệnh rồi, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được việc một người xa lạ chiếm giữ lấy thân thể của vợ mình!
“Đậu cư sĩ đừng lo lắng.” Lục Như chân nhân trấn an Đậu Hi: “Đây là phước lành của quý phu nhân, tuyệt đối không phải là chuyện xấu đâu.”
Đậu Hi kinh ngạc: “Lời này giải thích thế nào?”
“Vị tiểu cư sĩ hôm nay chính là phúc tinh.” Lục Như chân nhân cười nói: “Bây giờ, lão đạo xin chúc mừng Đậu cư sĩ và phu nhân bạc đầu giai lão.”
Đậu Hi mơ hồ: “Ý của chân nhân là... Phu nhân của ta sẽ sớm trở lại sao?”
Lục Như chân nhân nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì vị tiểu phúc tinh kia chỉ có thể ở lại đây sáu canh giờ thôi.”
Tốt xấu gì thì cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng, đừng hở một chút là muốn bóp chết người ta chứ.
Trái tim treo cao của Đậu Hi cuối cùng cũng đáp xuống đất.
Không phải yêu tinh hoang dã mà lại là phúc tinh sao?
Anh ta mừng rỡ vì mình đã không xốc nổi làm bậy, nếu không thì hỏng việc mất rồi.
Dĩ nhiên “Đậu phu nhân” không biết gì về cuộc trò chuyện giữa Đậu Hi và Lục Như chân nhân.
Cô đuổi khéo đạo đồng đi, quan sát thấy xung quanh không có ai thì ngay lập tức phóng thích bản tính trời sinh, hận không thể đá văng guốc gỗ đi, cái thứ đồ chơi này không thoải mái chút nào.
“Thơm quá!”
Cô nhón chân lên, hơi nghiêng người về phía bức tường, rõ ràng có thể ngửi thấy hương hoa từ bên ngoài sân bay vào nhưng không tài nào nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài.
Cô nhìn trước nhìn sau, thấy xung quanh không có ai liền quyết định cởi guốc gỗ để leo lên hòn non bộ, đúng là có thể nhìn thấy một khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài sân.
“Những đạo sĩ này thật biết hưởng thụ, dưỡng lão ở nơi này thật hạnh phúc, nếu như có điện thoại di động và wifi thì thoải mái hơn nhiều.” Với tư cách là một người thuộc tộc cúi đầu hai mươi tư tiếng đồng hồ không thể rời khỏi chiếc điện thoại di động, nếu không phải có cảm giác mới mẻ vì được xuyên không thì cô thật sự không chịu nổi khoảng thời gian không có điện thoại di động trên tay.