“Nói chuyện này làm gì? Nếu để cho người khác nghe thấy được, khi không hại người ta lúng túng.”
Phu nhân Liễu Chiêu nhìn vẫn còn mấy phần non nớt nhưng từng hành động đều thận trọng lịch sự. Nghe thấy chồng thầm lẩm bẩm, cô không nhẹ không nặng nhắc nhở một câu. Hai người thành hôn cũng được một khoảng thời gian rồi, tính tình Liễu Chiêu ôn hòa lại là người biết nhường nhịn, vì vậy đôi vợ chồng này khá hòa hợp.
“Vi phu như vậy không phải là đồng cảm với hai vị biểu huynh sao? Vốn là khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc, lại cứ khiến cho cả nhà đều cảm thấy không thoải mái.”
Liễu Chiêu liếc mắt nhìn hai vị về bản chất là biểu huynh ruột một cái, thầm thở dài trong lòng.
Hai người cùng hội cùng thuyền Mạnh Hằng và Nhϊếp Tuân này đều xui xẻo như nhau, vốn dĩ nên ở nhà đón giao thừa với vợ con. Không ngờ Cổ Trăn chợt nổi hứng, hy vọng hai người có thể mang theo gia đình cùng nhau tới đây chơi với bà ta, gọi với cái tên mỹ miều là… hưởng thụ niềm vui gia đình.
Có thể từ chối sao?
Không cho phép từ chối!
Đừng nhìn từ đầu đến cuối Liễu Chiêu là một người nhàn rỗi phú quý, nhưng đầu óc cậu không ngu ngốc chút nào, âm thầm nhìn thấu hết tất cả.
Theo cách nhìn của cậu, hai người con trai này đều xa cách với Cổ Trăn, bà ta hung hăng như vậy, chỉ biết đẩy người khác ra xa mà thôi.
Đây là người mẹ vội vàng muốn bù đắp cho hai người con trai sao?
Liễu Chiêu bật cười trong lòng, vị mẹ kế trên danh nghĩa, còn về bản chất thì là dì của cậu tuyệt đối không giàu tình cảm như vậy.
Bà ta nuôi dưỡng Liễu Hi mười hai năm nói bỏ là bỏ, quay đầu lựa chọn Khương Bồng Cơ ngày hôm nay. Như vậy, đứa con trai lớn gần như không có liên hệ và đứa con trai nhỏ mất tích hơn hai mươi năm nay, bọn họ có bao nhiêu sức nặng trong lòng Cổ Trăn? Bà ta vội vàng muốn bù đắp quan hệ như vậy, càng giống như là giấu đầu hở đuôi! Mượn thân phận người mẹ mạnh mẽ hôm nay, ép buộc con trai nghe theo bà ta, tiếp tục thỏa mãn sự chột dạ và áy náy trong lòng bà ta mà thôi.
Liễu Chiêu trông có vẻ hiền lành vô hại nhưng trong đầu cậu không ngần ngại dùng những suy nghĩ đen tối nhất để đánh giá người khác.
Người một nhà tụ họp vui vẻ cùng nhau đón giao thừa, đây gọi là niềm vui gia đình.
Một đám người trừng mắt nhìn nhau không nói lời nào, đây gọi là tổn thương lẫn nhau.
Đêm giao thừa năm nay, người nhà Mạnh Hằng và Nhϊếp Tuân trải qua bữa ăn không biết vị, cuối cùng lấy con cái ra làm cớ để rời đi sớm.
Bên Khương Bồng Cơ lại mang sắc thái khác hoàn toàn.
“Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên một mình ta đón giao thừa với Tử Hiếu đấy.”