An Thôi ủng hộ mạnh mẽ, không ít những chư hầu có lập trường dao động cũng bị lung lay, chỉ có Dương Đào kiên trì phản đối.
Gϊếŧ cái gì mà gϊếŧ?
Gϊếŧ tù binh thì cũng kệ, nhưng vì sao còn muốn gϊếŧ cả những người già yếu bệnh tật đó?
Dương Đào là nhân sĩ Đông Khánh, quyền lên tiếng trong liên minh không đủ cao, căn bản không thể ngăn cản được.
Nếu chỉ như vậy, Dương Đào cũng không tới tức phản cảm với Hoa Uyên đến thế.
Ai bảo Hoa Uyên làm ra hẳn hai chuyện khiến cho người khác giận sôi!
Hoa Uyên sai người tập trung những đứa trẻ sơ sinh của Nam Man lại, đập chết bóp chết từng đứa một!
Hận đến đâu? Thù đến đâu?
Một chuyện khác nữa, đồng thời đó cũng là nguyên do của căn bệnh tích tụ trong lòng Dương Đào...
Liên minh tấn công khu vực của bốn bộ tộc Nam Man, hao phí mất mấy ngày, bắt được đến cả triệu tù binh già trẻ lớn bé.
Trong đám tù binh có nam có nữ, có già có trẻ, ngoại trừ tộc nhân Nam Man còn có tới mấy chục nghìn phụ nữ Nam Thịnh, những người phụ nữ đó đều là tù binh mà khi bốn bộ tộc Nam Man chinh chiến khắp nơi bắt về được, dùng để thỏa mãn du͙© vọиɠ và sinh sản.
Những cô gái đó ở nơi này phải chịu sự tra tấn vô nhân tính, những người thân thể tốt một chút, phải sinh hết đứa bé này đến đứa bé khác, những người cơ thể không tốt, một hai tháng đã không chịu được nữa rồi, không ít người còn chết khi sinh con. Khi liên minh tới, rất nhiều cô gái đều đang lớn bụng.
Nghe thấy liên minh tới đây, bọn họ vui mừng mà khóc.
Ai ngờ thứ chờ đợi các cô lại là ác mộng.
Liên minh hạ lệnh gϊếŧ hại Nam Man, huyết mạch trong bụng các cô tất nhiên cũng là của Nam Man.
“Xử lý như thế nào đây?”
Vietwriter.vn
Hoa Uyên, hay cũng có thể nói là “Cát Lâm”, gã cười lạnh nói: “Đánh cho rơi ra, đánh mà không ra thì mổ mà lấy ra.”
Trong quân đội lấy đâu ra thuốc sẩy thai?
Cái gọi là “đánh cho rơi ra”, thì thật sự là đánh vào phần bụng, đánh rơi đứa trẻ con còn đang sống sờ sờ!
“Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, ta lại hận không thể chém cho Hoa Uyên một đao...”
Tính cách của Dương Đào cởi mở thẳng thắn, rất ít khi thật sự căm hận một ai đó, những hành động mà Hoa Uyên đã làm khiến cho anh ta hiếm khi phá lệ một lần.
“Làm sao mà Lâm lại không nghĩ giống vậy cơ chứ?”
Dương Đào im lặng một lúc, rồi lại nói: “Có một chuyện ta mãi vẫn không nghĩ ra được.”
Nhan Lâm hỏi anh ta: “Chuyện gì thế?”
Dương Đào nói: “Bốn bộ tộc Nam Man phạm phải tội ác tày trời, đây chính là sự thật không thể cãi lại được, Hoa Uyên căm giận Nam Man ta cũng có thể hiểu được. Điều duy nhất mà ta không thể hiểu là... Nhìn những gì gã từng trải qua, mặc dù Hoa Uyên cũng có lận đận, nhưng lại không tới mức kết mối thâm thù đại hận như vậy với Nam Man. Những nữ tử bị Nam Man bắt làm tù binh này vô tội nhường nào? Mặc dù đứa trẻ trong bụng bọn họ là huyết mạch của đàn ông Nam Man, nhưng mẫu thân của chúng vẫn là người của Nam Thịnh!”