Dương Đào nói nhỏ: “Ta cũng biết Thiếu Âm là trò giỏi của Uyên Kính tiên sinh, nhưng tên Hoa Uyên này lại rất quỷ quái, ta vẫn hơi lo lắng.”
Cẩn thận nghĩ lại, lần trước Dương Đào còn phá vỡ sát ý mà Hoa Uyên nảy sinh với Lữ Trưng.
Nếu không nhờ lúc đó Dương Đào xuất hiện kịp thời, không biết được Hoa Uyên sẽ làm ra chuyện gì.
Nhan Lâm cười nói: “Nếu chủ công thật sự lo lắng, hay là tìm một cơ hội nhắc nhở Lữ Trưng, bảo anh ta đề phòng đi.”
Dương Đào bất đắc dĩ: “Trước đây ta đã từng nhắc nhở Thiếu Âm rồi, có điều... E là Thiếu Âm không để tâm đến chuyện này đâu...”
Lần này đến phiên Nhan Lâm cạn lời, Dương Đào nhắc nhở Lữ Trưng đề phòng Hoa Uyên, trong mắt của người ngoài đây chính là hành động châm ngòi ly gián đó biết không?
Người ta coi lời nhắc nhở ra gì mới là lạ.
Không ngờ rằng, lúc này Lữ Trưng đã tin vào sự quỷ quái mà Dương Đào nói.
Chuyện này phải nói từ lúc liên minh đánh phá được khu vực bốn bộ tộc Nam Man, An Thôi cùng Hoa Uyên đều là phe kiên quyết đòi diệt tộc, tất nhiên Lữ Trưng không đồng ý.
Bọn họ không biết tù binh còn được coi là chiến lợi phẩm sao?
Giá trị tiềm ẩn có thể sáng tạo của tù binh quý giá hơn so với những chiến lợi phẩm mắt thường có thể thấy được rất nhiều, vì sao lại nhất quyết muốn tàn sát bọn họ?
Lữ Trưng không đồng ý một nghìn một vạn lần, anh ta lười cãi tay đôi với Hoa Uyên, chỉ cần thuyết phục được chủ công An Thôi đã tính là thành công rồi.
Tiếc là không làm gì được, Lữ Trưng dùng cả tình lẫn lý để thuyết phục, nhưng An Thôi vẫn cứ cắn lấy không chịu nhả ra, buộc phải diệt tộc!
“Thiếu Âm có biết nỗi đau nước mất nhà tan, nỗi đau lưu vong xứ người hay không? Chuyện này không cần thương lượng nữa, bốn bộ tộc Nam Man đó là một đám mọi rợ thiếu hiểu biết, giữ chúng lại chắc chắn sẽ gây ra họa lớn.” An Thôi xuất thân sĩ tộc, tất nhiên hắn thờ phụng luận điểm huyết thống kia, cái “ác” của bốn bộ tộc Nam Man là từ khi sinh ra đã có, nếu như tha cho đám tù binh, nhất định đám tù binh đó sẽ ngóc đầu trở lại, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cho mọi chuyện xong xuôi.
Đến bây giờ An Thôi vẫn còn nhớ rõ đám mọi rợ đó đã ngang ngược xâm nhập vào nhà của hắn như thế nào, lăng nhục vợ và con gái của hắn tới chết ra làm sao, ngay cả đứa trẻ đang nằm trong tã lót cũng không thoát được một kiếp, ngược lại bị súc sinh vứt trên mặt đất giẫm đạp thành thịt nát, cha mẹ tuổi đã già bị mất tôn nghiêm, bị người ta nắm lấy tóc kéo lết trên mặt đất tới khi chết... Thê thϊếp tôi tớ, không một ai may mắn thoát khỏi, một gia đình lớn như vậy, hoàn toàn sụp đổ!