Lữ Trưng bị bóp chặt đến nỗi vành mắt đỏ ửng, chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần.
“Rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào? Ngươi không phải là Hoa Uyên!”
Quá tà ma, cái này còn đáng sợ hơn trúng tà.
Mặc dù biết Hoa Uyên có bệnh mất trí rối loạn điên cuồng, nhưng trải qua thời gian dài sinh hoạt bình thường, người bên cạnh cũng không coi đó là chuyện to tát gì.
Hoàn toàn không nghĩ tới, một khi Hoa Uyên phát bệnh thì sẽ muốn mạng người!
“Đương nhiên ta không phải là cái đồ ngu xuẩn kia.” Hoa Uyên cười lạnh: “Ta tên Cát Lâm, con của hổ bí tướng quân Cát Xuân trước kia.”
Hổ bí tướng quân Cát Xuân?
Lữ Trưng ngơ ngác một lúc, không thể nhớ ra người đó là ai. Anh ta không biết nhiều về Nam Thịnh, chỉ giới hạn ở các chư hầu hiện nay cùng với lịch sử làm giàu của tổ tiên bọn họ. Cát Xuân là nhân vật trước khi Nam Thịnh bị diệt quốc, bởi vì nguyên nhân cái chết tương đối cấm kỵ nên hầu như không ai nhắc đến tên ông ta.
“Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng ngăn cản ta, nếu không, ta không ngại để cho An Thôi mất đi một trợ thủ đắc lực!”
Lữ Trưng chợt mở to hai mắt, thần kinh căng cứng.
“Gϊếŧ tù binh Nam Man thì có gì tốt? Chỉ là để báo thù sao?”
Người này không có ý thức đại cục!
Trên thực tế, “Cát Lâm” thật sự không có thứ đó, gã căn bản không để An Thôi vào trong mắt. Đối với người xuất thân trong gia đình võ tướng như “Cát Lâm” mà nói, An Thôi chính là con cháu thế gia bất tài, muốn sống muốn chết đều không liên quan đến chuyện của gã, gã chỉ muốn báo thù.
“Nếu không thì sao?” “Cát Lâm” cười lạnh, nói: “Nếu không phải là vì báo thù, bản tướng cần gì phải khoan nhượng những thứ ngu xuẩn các ngươi?”
“Nam Man có thù oán với ngươi sao?”
Lữ Trưng không biết nhân cách phân liệt, “Cát Lâm” này chỉ là nhân cách được Hoa Uyên tưởng tượng ra, anh ta còn nghĩ rằng đây là vong hồn Cát Lâm nhập vào người.
“Tất nhiên là có thù oán, còn là huyết hải thâm thù.” “Cát Lâm” cười lạnh một tiếng, nói: “Lần này coi như ngươi gặp may, nếu lần sau còn nhúng tay làm loạn nữa, ta bảo đảm ngươi chết thế nào cũng không biết được. Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc để cho cái đồ ăn hại An Thôi kia giúp ngươi, lòng căm thù của hắn đối với Nam man chỉ sâu chứ không cạn!”
Lữ Trưng sợ đến mức đôi môi trắng bệch.
Gặp ma giữa ban ngày rồi!
Khi “Cát Lâm” rời đi một lúc lâu, Lữ Trưng mới buông tay cầm đao ra, thân đao rơi xuống đất phát ra âm thanh loảng xoảng.
Không phải tất cả các chư hầu trong liên minh đều muốn diệt tộc Nam Man, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ đều sợ mối đe dọa tiềm tàng từ Nam Man.