Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1687




“Cát Lâm” cười nói: “Con người đều có số mệnh.”

Lữ Trưng nghe thấy điều đó hoàn toàn nổ tung, ra dáng nâng kiếm gϊếŧ người.

Xem hôm nay anh ta làm sao đâm chết thằng cháu rùa này!

Cái gì con người đều có số mệnh, nếu thật sự là như vậy, tất cả mọi người ở đây đều không có tư cách tiêu diệt Nam Man để trả thù, bọn họ nên cam chịu số phận mới đúng.

Mọi người cũng không ngờ rằng Lữ Trưng lại quyết tâm muốn gϊếŧ người, trong chốc lát không phản ứng kịp.

Lúc bọn họ phản ứng lại, “Cát Lâm” đã dựa vào bản lĩnh phi phàm, thành thạo đoạt lấy kiếm trong tay Lữ Trưng.

Vietwriter.vn

Lữ Trưng có võ nghệ trong người nhưng cũng không địch lại “Cát Lâm”.

Lúc anh ta cho rằng “mạng mình đã tận”, “Cát Lâm” lộ ra sát ý với anh ta chợt sợ run người lên.
“Các ngươi lui xuống hết đi, ta nói chuyện với vị này một chút.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vì ngại uy thế của Hoa Uyên nên không thể không rời khỏi lều trại.

Lữ Trưng cười lạnh hỏi gã: “Ngươi lại muốn chơi trò gì?”

Hoa Uyên giơ tay lên sờ soạng ngực mình, ngay trước mặt Lữ Trưng mà lại nhấc vạt áo lên sờ đũng quần, bộ dạng như bị sét đánh.

Lữ Trưng: “...”

Hoa Uyên nói: “Nói ra ngươi có thể sẽ không tin... Ta là Liễu Hi, ta cũng không biết sao mình lại biến thành bộ dạng này.”

Lữ Trưng: “...”

Lời này có quỷ mới tin!

Tốt xấu gì Cát Lâm cũng là người chết, vong hồn chiếm giữ cơ thể người sống thì cũng có khả năng, nhưng Liễu Hi là một người sống sờ sờ, vẫn còn đang sống khỏe mạnh ở Đông Khánh đấy.

Hoa Uyên thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế, mơ hồ nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên, ta nhiều lần tỉnh lại đều phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Khi ta hỏi người bên cạnh, người bên cạnh đều nói là Lan Đình Công Liễu Hi ở Đông Khánh... Nếu đã như vậy, thế thì ta là ai?”
Lữ Trưng nhìn người mấy phút trước còn muốn gϊếŧ mình, nhưng bộ dạng bây giờ lại hiền lành, ngay lập tức không thể nào tiếp thu được.

Anh ta hít sâu một hơi, nói: “Ngươi đừng có giả điên giả khùng!”

Dáng vẻ Hoa Uyên ngồi trên đệm tương đối tùy tính, cũng không tức giận vì bị Lữ Trưng xúc phạm.

Gã cười nói: “Từng câu từng chữ đều là thật, giả điên giả khùng lúc nào? Không tin ngươi có thể tra hỏi ta một chút, nhìn xem đến cùng ta có phải là Liễu Hi hay không.”

Lữ Trưng thấy mặt mũi ngay thẳng của gã, không có ý kiêng kỵ trốn tránh, trong lòng ngập ngừng chần chừ.

Cái tên Hoa Uyên này có chứng mất trí rối loạn, đầu óc không tỉnh táo.

Khi Lữ Trưng hỏi về mấy vấn đề khác, Hoa Uyên đều đối đáp trôi chảy, Lữ Trưng càng không chắc chắn hơn.

“Nói thế nào ngươi cũng là trò giỏi của Uyên Kính tiên sinh, lúc ta còn nhỏ cũng học ở Lang Gia được ba năm, coi như là nửa sư huynh muội rồi. Nể chút tình cảm xưa cũ này, ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại đột ngột biến thành một người đàn ông?”