Kinh nghiệm máu và nước mắt của những người đi trước nói cho bọn họ biết, con đường nhiều quốc gia cùng nhau tồn tại này không thể thực hiện được, bởi vì dã tâm của con người là vô tận, chuyện các nước đấu đá là không thể tránh khỏi. Chỉ khi hoàn thành sự nghiệp thống nhất chân chính, thiên hạ mới có thể yên bình. Khương Bồng Cơ lại có tính cách này, đừng nghĩ rằng cô có thể thỏa mãn khi chỉ nắm một mình Đông Khánh.
Đối với Khương Bồng Cơ mà nói, đây là thời cơ tuyệt hảo để tranh giành Nam Thịnh.
Đối với Trung Chiếu Nhϊếp thị mà nói, đây không phải là thời cơ tốt mở rộng lãnh thổ, tranh giành Đông Khánh sao?
Bây giờ, Dương Đào xem như tìm đường sống trong kẽ hở, nếu lợi dụng cơ hội này thật tốt, không hẳn không thể làm chim sẻ rình sau, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Sắc mặt Nhan Lâm ngưng trọng, giữa hai chân mày tràn đầy băn khoăn suy tư, Dương Đào biết người bạn nhỏ của mình đang phải chịu áp lực nặng nề nên không đi qua làm phiền.
Bởi vì Nhan Lâm chắc chắc không có quân mai phục, cho nên Dương Đào không lo lắng An Thôi sẽ bố trí mai phục ở phía trước.
Chỉ có Dương Đào an tâm, còn mấy nhà chư hầu liên minh khác lại đang lo lắng.
Đúng như Nhan Lâm đã nói, dã tâm của An Thôi cực lớn, hắn đã tận dụng cơ hội tuyệt thế hiếm có này để đánh bại từng nhà chư hầu một.
Cho dù Lữ Trưng có mâu thuẫn với An Thôi, còn kết thù riêng không rõ với Hoa Uyên, nhưng anh ta là người công tư phân minh.
Lữ Trưng nhằm vào tính khí của các nhà chư hầu cùng với thuộc hạ dưới trướng bọn họ, dự đoán chính xác tuyến đường mà bọn họ sẽ mang binh trở về nên đã sớm bố trí xong trận địa mai phục.
Dưới trướng các nhà chư hầu đều có người tài, bọn họ cũng nhìn ra dã tâm của An Thôi, biết rõ hành trình về nhà lần này sẽ không thuận lợi nên đã sớm đề cao cảnh giác.
Mấy ngày trước đây đều là trời yên biển lặng, đừng nói là mai phục, mà ngay cả một bóng người khả nghi, bọn họ cũng không bắt được.
Đi tiếp nửa đoạn sau, có mấy nhà chư hầu bắt đầu buông lỏng cảnh giác. Bởi vì chỉ còn cách vùng đất nhà mình quản lý một hai ngày đi đường.
Ai ngờ lúc này lại có quân mai phục xuất hiện, đánh bọn họ trở tay không kịp.
“Cái tên An Thôi này!!! Đồ lật lọng!”
Đại quân hành quân mấy ngày, người mệt ngựa đuối, vất vả lắm mới chọn được một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức nửa đêm, thế mà kẻ địch lại cố tình chọn ngay lúc này để đánh lén.