Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1692




Phúc bất song chí, họa vô đơn chí*, tốc độ đại quân tan tác vượt xa tưởng tượng của mọi người. Lúc này, bọn họ mới nhận ra rằng trong quân có gian tế của kẻ địch.

* Những điều may mắn sẽ không xảy ra liên tiếp nhưng tai họa sẽ đến dồn dập.

“Mau gửi thư đi!”

Mắt thấy binh bại như núi đổ, tiểu chư hầu kia dứt khoát đưa ra quyết định, phái người truyền tin An Thôi đánh lén về vùng đất quản lý.

Rất rõ ràng rằng quân địch có chuẩn bị mà đến nên đã có đối sách chu toàn.

Một đêm ác chiến kết thúc, vô số xác chết bị ném ra ngoài, đồng đội kề vai chiến đấu trước đó không lâu đã biến thành vong hồn dưới đao kiếm hoặc thành tù binh.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Theo sự sắp xếp của Lữ Trưng, đám người này còn lột chiến giáp của tù binh xuống để mặc vào người mình.
Lợi dụng lúc tin tức còn chưa truyền đến vùng đất chư hầu quản lý, họ sẽ dùng những bộ áo giáp này đóng giả thành binh lính của tiểu chư hầu, nhân cơ hội đó lừa gạt mở cửa thành.

Nếu có thể thuận lợi thì mọi chuyện không thể tốt hơn nữa. Còn nếu như không thể thì sẽ tấn công!

Dựa vào những biện pháp này, đại quân An Thôi thu hoạch được rất nhiều, tin chiến thắng liên tiếp được báo về.

Tình hình tương tự diễn ra ở những nơi khác nhau, Lữ Trưng đứng phía sau thao túng toàn bộ cục diện, nhưng liên tiếp thắng lợi lại không thể làm cho anh ta thoải mái.

Vì sao?

Hình như anh ta bị một tên điên mất trí theo dõi.

“Thật khiến cho người khác kinh ngạc quá.” Hoa Uyên đứng bên cạnh, không, phải nói là “Liễu Hi” lộ ra mấy phần tán thưởng, nói với Lữ Trưng: “Mặc dù những chư hầu này không có gì ra hồn, địa bàn cũng không rộng lớn, nhưng tầm nhìn lại không kém. Trong số bọn họ, có người biết rõ An Thôi có khả năng trở mặt nên âm thầm thay đổi tuyến đường đi. Những tin tức này, ngay cả gian tế nằm vùng cũng không truyền ra ngoài được, nhưng ngươi lại nắm rõ tuyến đường hành quân trong lòng bàn tay…”
Nếu như không phải có năng lực biết trước thì Lữ Trưng chính là dựa vào năng lực phán đoán và phân tích vô cùng chính xác.

Sắc mặt Lữ Trưng hơi bối rối.

Anh ta biết rõ, bệnh mất trí rối loạn của Hoa Uyên càng ngày càng nghiêm trọng. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Trước kia ngẫu nhiên bị phát tác một lần, lời nói cử chỉ không khác gì người bình thường. Nhưng hai ngày qua, anh ta nhiều lần tự xưng mình là “Liễu Hi”, thời gian duy trì cũng kéo rất dài. Lữ Trưng không biết hiện tượng này là tốt hay xấu, dù sao tên “Cát Lâm” độc ác tàn bạo đó không thấy xuất hiện nữa... Có lẽ cũng tính là chuyện tốt đúng không?