Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1693




“Lúc nào thì Hoa Uyên mới khôi phục lại thần trí? Gã là trợ thủ đắc lực của chủ công, tình hình nguy cấp trước mắt này không thể thiếu gã được.”

Nói đến đây, Lữ Trưng lại tức giận.

Anh ta với Hoa Uyên như nước với lửa, đây là chuyện mọi người đều biết.

Ai ngờ “Liễu Hi” vừa xuất hiện lại thường xuyên chạy đến chỗ anh ta, khiến mối quan hệ giữa hai người trông giống như rất tốt, ngay cả phía An Thôi cũng sinh nghi.

Người nào mà không nghi ngờ được kia chứ?

Trước đó không lâu, hai người còn cầm kiếm hô chém hô gϊếŧ, nhưng hôm nay lại có thể chung sống hòa bình, người ngoài không thể không nghi ngờ có chuyện mờ ám bên trong.

“Liễu Hi” cười nói: “Bây giờ, ta chính là ‘Hoa Uyên’ mà.”

Từ lúc đưa ra quyết định, “Liễu Hi” đã bắt đầu chú ý đến mấy kẻ bên ngoài “tu hú chiếm tổ chim khách” kia. Điều đó thật sự khiến gã phát hiện ra nhiều manh mối.
Điều làm gã kinh ngạc chính là “tu hú” này không chỉ có một hay hai kẻ.

Gã âm thầm nuốt chửng kẻ yếu ớt nhất, còn những kẻ khác thì phải kiên nhẫn mưu tính.

Trong lòng Lữ Trưng rét run.

Thậm chí anh ta có loại ảo giác, Hoa Uyên tự xưng là “Liễu Hi” trước mắt này có lẽ còn nguy hiểm hơn Hoa Uyên tự xưng là “Cát Lâm” kia.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Liễu Hi” nói: “Dĩ nhiên là lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về ta.”

Lữ Trưng không phản bác được.

“Ngươi bị bệnh thật không nhẹ, chi bằng đi gọi thầy lang tới đây bốc cho ngươi mấy thang thuốc đi.”

Đúng thật là bệnh nhân thời kỳ cuối mà!

Thành Hạ Bá, Tùng Châu, Trung Chiếu.

“Khục khục khục…”

Một tiếng lại một tiếng ho khan từ trong cổ họng tràn ra, Nhϊếp Lương vốn muốn chịu đựng nhịn xuống, ai ngờ một mùi tanh trào lên, gợi ra từng đợt buồn nôn.
Hắn lấy khăn bụm miệng lại, ho khan nặng nề.

Lúc hắn mở chiếc khăn tay ra, chiếc khăn trắng như tuyết đã nhuộm một bãi máu đỏ thẫm chói mắt.

Hắn thất thần nhìn vết máu, bên tai bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang truyền tới, người tới đang từ đằng xa đến gần chỗ hắn.

Nhϊếp Lương vô thức siết chặt khăn tay và nhét vào trong tay áo, lại nằm xuống giường lần nữa.

“Vào đi.”

Nhϊếp Lương âm thầm lau sạch vết máu còn sót lại nơi khóe miệng, thị nữ cung kính chờ đợi bên ngoài phòng nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ hắn rửa mặt, thay quần áo.

Qua loa dùng xong bữa sáng, thị nữ bưng lên một bát thuốc đen kịt, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương không thể diễn tả được bằng lời kia.