Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1694




Nhϊếp Lương vốn là người sợ đắng, nhưng hắn biết mình vẫn phải dựa vào thứ thuốc này để giữ mạng, không thể không bóp mũi lại mà trút thẳng vào trong bụng.

“Tử Thuận tới điểm mão* rồi sao?”

* Điểm mão: Thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.

Sắc mặt Nhϊếp Lương không tốt lắm, đôi mắt hơi lõm vào trong hốc mắt, quầng thâm mắt khiến hắn trông vô cùng mệt mỏi, không có tinh thần.

Thị nữ nói: “Vệ quân sư đã ở bên ngoài cung kính chờ đợi từ một nén nhang trước rồi ạ, vì không muốn quấy rầy lão gia nên mới không cho người vào trong bẩm báo.”

Quan hệ giữa Nhϊếp Lương và Vệ Ưng không chỉ là chủ công thần tử mà bọn họ còn là bạn thân tri kỷ, quan hệ rất thân thiết.

Sau khi biết được tình trạng sức khỏe của Nhϊếp Lương không tốt, Vệ Ưng chỉ hận không thể đóng gói giường chiếu mang tới đây chăm sóc cho Nhϊếp Lương.
Nhϊếp Lương gật đầu, qua loa tìm một cái cớ để đuổi thị nữ lui xuống.

Sau khi cho họ lui, Nhϊếp Lương mới đứng dậy lấy cây đèn bên cạnh lên, mượn lửa đốt cháy khăn tay dính máu.

Hắn biết rõ sức khỏe của mình, ngoài mặt trông vẫn còn tốt, thật ra chỉ là ngoài mạnh trong rỗng, hắn không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.

Nhưng mà…

Một ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua hai mắt Nhϊếp Lương.

Mặc kệ còn có thể kiên trì được bao lâu, hắn vẫn phải nấu chết Nhϊếp lão thái gia mới được.

Nếu như hắn chết rồi, vị ông nội này rất có thể sẽ không toàn lực ủng hộ con trai của Nhϊếp Lương, chắc chắn sẽ đem gia sản Nhϊếp Lương kinh doanh được giao cho huynh đệ đồng lứa. Tình hình Nhϊếp thị thế nào, trong lòng Nhϊếp Lương hiểu rõ. Nếu như con trai Nhϊếp Lương không có cách nào cầm quyền, mẹ góa con côi chỉ có một con đường chết.
“Tham kiến chủ công.”

Vệ Ưng đang kiên nhẫn ngồi đợi, chờ một lúc lâu mới đợi được Nhϊếp Lương đi ra. Bước chân đối phương nhẹ bẫng, vẫn là dáng vẻ đau yếu.

“Giữa ta và huynh còn cần phải đa lễ như vậy sao?” Nhϊếp Lương cười nói: “Hôm nay sao lại đến sớm như vậy?”

“Hôm qua ta nhận được mấy phong mật thư, vốn nên giao sớm cho chủ công. Nhưng lúc đó đã là đêm hôm khuya khoắt, không dám quấy rối giấc ngủ của chủ công, chỉ có thể sáng nay đến sớm điểm mão.” Nói xong, Vệ Ưng giao mấy phong thư cho Nhϊếp Lương: “Một phong tới từ Đông Khánh, một phong tới từ lão thái gia.”

Đông Khánh?

“Chẳng lẽ Liễu Hi kia lại giở trò gì nữa sao?”