Vừa nói, hắn vừa dùng ngón tay thon dài tinh tế mở sáp niêm phong ra, dùng hai ngón tay rút mật thư bên trong ra.
“Đúng thật là người phụ nữ không chịu ngồi yên.” Hắn đọc một chốc đã xem xong phong thư, Nhϊếp Lương cảm khái nói: “Liễu thị có con gái như vậy, lo gì không hưng thịnh?”
Vệ Ưng nhắc nhở: “Trước khi Liễu Hi và Hoàng Tung khai chiến với nhau đã đơn phương tuyên bố phân tông tách ra một mình rồi.”
Nói cách khác, Liễu thị đừng mơ chiếm được nửa xu lợi lộc từ trên người Khương Bồng Cơ.
Suy nghĩ một chút thôi cũng thấy đồng cảm cho Liễu thị, nếu như tâm Liễu Hi hướng về Liễu thị, họ không cần phải lo sự hưng thịnh hàng trăm năm tiếp theo nữa.
“Liễu Hi là một người phụ nữ tài ba, thế nhưng cái ổ gà Liễu thị này lại không giữ được phượng hoàng đó.” Nhϊếp Lương bình thản nói: “Cô ta quen tìm kiếm thời cơ, bây giờ cách lần chinh phạt Hoàng Tung mới qua hơn một năm, cô ta đã không nhịn được mà hăm he ra tay với Nam Thịnh rồi, cô ta không sợ nghẹt thở hay sao.”
Vệ Ưng kinh ngạc, nội dung mật thư lại là chuyện này sao?
Nói như vậy…
“Liên minh Nam Thịnh giành chiến thắng rồi ư?”
Nhϊếp Lương nói: “Căn cứ vào những gì mà người cung cấp thông tin bẩm báo, liên minh Nam Thịnh chiến thắng thảm khốc. Những ngày gần đây, còn có tin tức nào khác về Nam Thịnh không?”
Vệ Ưng trả lời: “Mới đây vừa truyền về một đống mới.”
Cổ họng Nhϊếp Lương hơi ngứa, hắn chịu đựng một lúc mới đè ép ý muốn ho khan xuống, hắn không muốn ho ra máu ngay trước mặt Vệ Ưng.
“Huynh đi lấy những thứ kia đến đây.”
Đuổi Vệ Ưng đi rồi, Nhϊếp Lương mới bụm khăn khó chịu ho khan hai tiếng. Lần này còn đỡ, trên khăn không có vết máu.
Không bao lâu sau, Vệ Ưng ôm một chồng thư tới, Nhϊếp Lương dựa theo thời gian đã đánh dấu để đọc từng bức thư một.
Bởi vì Nam Thịnh và Trung Chiếu cách nhau rất xa, nên tin tức đều là nửa tháng truyền về một lần, đã khá lạc hậu.
Giống như nội dung trong tay Nhϊếp Lương, trên thực tế đã là chuyện cũ của hơn một tháng trước rồi.
Dựa vào những chuyện cũ này, kết hợp với tin tức về Đông Khánh, Nhϊếp Lương đã nắm được tình hình cơ bản của Nam Thịnh.
Sau khi đọc xong, Nhϊếp Lương cười nói: “Cô ta thật sự đã chọn được một thời điểm tốt, Nam Thịnh là thứ nhất định phải có được trong tay...”
Binh lực Nam Thịnh trống rỗng, Khương Bồng Cơ lại cẩn thận nghỉ dưỡng hơn một năm, chính là thời điểm tinh thần binh sĩ dâng cao, xuất chinh ra trận rất có thể sẽ chiếm được Nam Thịnh.