Nhϊếp Dương suy nghĩ về tính chân thực của những lời này.
Bề ngoài thì cậu ta ôn hòa hiền hậu, người ngoài đều nói cậu ta yếu đuối dễ bắt nạt, chỉ có duy nhất thứ này có thể liếc mắt đã nhìn thấu dã tâm của cậu ta.
[Vô cùng chân thật, long khí trên cơ thể ngươi là nồng đậm nhất trong Trung Chiếu, tương lai chắc chắn sẽ làm nên bá nghiệp.]
Nhϊếp Dương bỗng cười phá lên, mặc dù cậu ta có dã tâm, nhưng lại không ôm nhiều hy vọng.
Lão thái gia Nhϊếp thị vẫn còn chưa chết mà, mấy đứa con của lão thái gia vẫn còn đang sống khỏe kia kìa, mấy đứa con trai của lão đều là con đàn cháu đống, một người sinh không biết bao nhiêu đứa con... Nhϊếp Dương chính là một trong bốn mươi năm mươi đứa cháu chắt của lão, nào có cơ hội bộc lộ tài năng giữa nhiều người như vậy?
Trừ phi...
Những người cản trở trước mặt cậu ta đều chết hết, những kẻ sống sót cũng không thể tranh được với cậu ta.
[Ngươi nói chuyện mỹ mãn tới vậy, ta lại hơi không tin.]
Nhϊếp Dương gặp phải hệ thống này hồi chín tuổi, vài năm đầu tiên, cậu ta vẫn còn đề phòng, nhưng ở chung thời gian dài, quả thật là đối phương đã giúp cho Nhϊếp Dương không ít chuyện, dần dần cậu ta mới tin tưởng nó. Cho đến nay, hai người đã hợp tác được hơn mười năm, Nhϊếp Dương cũng càng ngày càng tin tưởng “người bạn” này hơn.
Làm một kẻ mờ nhạt trong Nhϊếp thị, Nhϊếp Dương hiểu rất rõ một điều... Nếu cậu ta không tranh giành, tương lai nhất định sẽ bị người ta giẫm nát dưới chân, cả đời không thể trở mình được.
Nếu như hệ thống nói trên người cậu ta có chân long đế khí, tiền đồ lương lai không có giới hạn, tội gì cậu ta lại không đọ một trận vì tiền đồ của chính mình chứ?
Nhϊếp Dương muốn thượng vị, đầu tiên phải giúp tam phòng của Nhϊếp thị bộc lộ được tài năng, tới lúc đó giải quyết những người khác sẽ thoải mái hơn nhiều.
Sau khi được hệ thống nhắc nhở, Nhϊếp Dương biết được chú Nhϊếp Lương nhà mình là nhân tài chấn hưng Nhϊếp thị, đồng thời cũng là chướng ngại vật cản trở cậu ta.
Chỉ cần Nhϊếp Lương còn ở ngũ phòng, cơ hội tam phòng thắng được hắn rất nhỏ bé.
Nhϊếp Dương nói: [Nếu như sức khỏe của Nhϊếp Lương yếu ớt, không còn sống được bao lâu, có phải sẽ không trở thành chướng ngại không?]
Hệ thống lại hít một hơi khí lạnh: [Ngươi muốn ám sát Nhϊếp Lương?]
Đây chính là chú ruột của cậu ta mà!
Nhϊếp Dương cười nói: [Không phải ngươi từng nói với ta, Nhϊếp Lương là một kẻ đoản mệnh, nhất định không thể sống lâu sao? Nhưng mà ta thấy sức khỏe của hắn rất tốt, không bệnh không tật, hình như không phù hợp với những gì ngươi nói với ta. Không phải ta lấy mạng của hắn ngay lập tức, có điều, ta sẽ làm cho hắn phải thuận theo thiên mệnh!]