Hệ thống ra tay, gọn gàng nhanh nhẹn, tới khi Nhϊếp Lương phát hiện đã là hai năm sau khi bị hạ độc, độc đã ngấm vào tận xương rồi.
Nói thật, khi Nhϊếp Dương biết được chuyện này cũng rất sợ hãi, cậu ta sợ Nhϊếp Lương sẽ điều tra ra mình.
Lúc này, cậu ta căn bản không phải là đối thủ của Nhϊếp Lương, một khi bắt được thì không thể sống tiếp.
Ai ngờ bản lĩnh của hệ thống lại vượt quá sức tưởng tượng, ngay cả Nhϊếp Lương cũng không điều tra ra được bao nhiêu manh mối, Nhϊếp Dương lại càng thấy yên tâm lớn mật.
Để làm cho tất cả mọi người tin rằng cậu ta hiền hòa vô hại, Nhϊếp Dương đã đeo mặt nạ giả dối nhiều năm, suýt nữa còn lừa gạt được cả chính bản thân mình.
Cậu ta thường xuyên bị anh em trong tộc bắt nạt, có bị bắt nạt thảm tới đâu cũng không biết đánh trả, còn bị người khác coi là tay chân.
Có điều, vừa ngụy trang đồng thời cũng phải xây dựng nhân mạch, những công tử ăn chơi trác táng là kẻ dễ bị lừa gạt nhất.
Ví dụ như, Nhϊếp Dương từng kết thân với một đứa cháu của một trưởng lão Nhϊếp thị, đó là một tên công tử ăn chơi từ đầu tới chân - Không có chí tiến thủ lại tự cho là mình siêu phàm, ngu xuẩn dễ khống chế, không chịu nổi có người ưu tú hơn gã ta. Tên quần áo lụa là này đã làm ra chuyện gì quá đáng rồi?
Dưới sự giật dây của Nhϊếp Dương, trong một lần nhã tập, gã ta đã cố ý đến gây chuyện với một sĩ tử trẻ tuổi.
Sĩ tử trẻ tuổi kia không có bối cảnh gì, nhưng thiên phú tốt vô cùng lại không biết che giấu tài năng, tự xưng là thông minh, cuối cùng chọc giận tên công tử kia, họa từ miệng mà ra, còn bị tên công tử kia trả thù đánh gãy chân. Nếu chỉ vậy thì cũng đành, nhưng tên công tử kia vẫn còn không chịu bỏ qua, thông đồng với phủ nha phán cho sĩ tử trẻ tuổi một cái tội cho có, sung quân biên giới, phải lao động khổ sai hai năm. Cuối cùng sĩ tử này thân thể yếu đuối không chịu nổi, đi được nửa đường thì bị phong hàn rồi chết.
Sĩ tử trẻ tuổi đã chết, nghe nói mẹ và vợ của sĩ tử không lâu sau cũng đau lòng mà chết bệnh, chỉ còn lại một lão già và một đứa trẻ.
Cậu ta vốn là người lạnh lùng bạc tình, sau này hai ông cháu đã đi đâu, Nhϊếp Dương cũng không quan tâm.
Cậu ta chỉ nhớ được lờ mờ là sĩ tử trẻ tuổi kia họ Tôn, tên Liệt.
Cho dù có thiên phú thì làm sao?