An Thôi năm lần bảy lượt tổn thương trái tim Lữ Trưng, mâu thuẫn càng góp càng nhiều, tới ngày nào đó sẽ bộc phát ra, có thể Lữ Trưng sẽ rất buồn.
Bộ não lâm thời nói: “Người tự có mệnh.”
Dương Đào nói: “Ta không tin vào số mệnh đâu.”
Ở một vùng khác, bởi vì thông tin tới chậm nên đợi đến khi Khương Bồng Cơ biết Nhan Lâm âm thầm đi Trung Chiếu thì đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
“Đây là muốn hai đánh một sao?” Khương Bồng Cơ nói: “Bên Thương Châu mới ngừng được bao lâu?”
Vệ Từ cười nói: “Nhϊếp thị Trung Chiếu lòng người không đồng nhất, chưa chắc chủ công không thể một đánh hai.”
Khương Bồng Cơ nhướng mày, cô nói: “Nếu như Trung Chiếu cũng tham gia cùng thì... Chúng ta binh lực dồi dào, nhưng vấn đề lương thảo sẽ vô cùng căng thẳng. Tốc chiến tốc thắng còn được, nhưng lỡ như bị trì hoãn mãi thì tình hình không ổn. Nói cho cùng, đánh giặc chính là việc làm đốt lương thực.”
Vệ Từ nói: “Hay là chờ thu hoạch vụ thu? Nghiên cứu của Tông Quang về phân bón đồng ruộng đã có những tiến triển rất lớn, vụ cày mùa xuân năm nay cũng có thể dùng tới rồi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Còn chưa nói được vài câu, Khương Bồng Cơ đã nhận được một cuốn sổ con, người đề tên là Tôn Văn.
“Tái Đạo?” Khương Bồng Cơ buồn bực, từ lúc Tôn Văn vào dưới trướng cô, ngoài trừ vẻ vang rực rỡ trong trận chiến ở Bắc Cương ra, những lúc khác, ông đều cắm rễ ở Bắc Cương để đốc thúc xây dựng, bình thường làm việc vô cùng khiêm tốn. Ông chính là một kẻ cuồng cháu trai, ngoại trừ cháu trai Lan Lan và công việc ra, ông không quan tâm đến những thứ khác.
Lúc này lại đột nhiên dâng một cuốn sổ con lên, sợ là có chuyện gì đó quan trọng. Vietwriter.vn
Vệ Từ nói: “Có lẽ là có việc muốn nhờ vả.”
Khương Bồng Cơ vừa mở sổ con vừa nói: “Nhờ chuyện gì?”
Xem qua cuốn sổ, cô biết Tôn Văn muốn cầu chuyện gì rồi, ông muốn xin điều chuyển công tác.
“Ông ấy ở Bắc Cương đang làm tốt lắm mà, sao đột nhiên lại xin được điều về đây?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc.
Vệ Từ nói: “Tái Đạo... hẳn là vì Trung Chiếu Nhϊếp thị. Nếu như ông ấy nghe được tin tức Nhϊếp thị cũng muốn tham chiến, nhất định sẽ không thể ngồi yên được.”
Đối với Tôn Văn mà nói, Nhϊếp thị là kẻ đầu sỏ làm hại ông nhà tan cửa nát, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Khương Bồng Cơ đã hiểu, cô cười nói: “Vậy thì đồng ý đi, cũng nên để Tái Đạo giải quyết cho xong nỗi lòng này.”