Sau khi bận rộn làm xong những việc cần làm, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, Khương Bồng Cơ đúng giờ đóng kênh livestream lại, bảo Vệ Từ dùng bữa cùng mình.
“Hình như ta chưa từng hỏi huynh những chuyện trước đây của Tái Đạo?”
Vệ Từ nói: “Đúng là chủ công chưa từng hỏi.”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Trước đây ông ấy từng có khúc mắc với Nhϊếp thị sao?”
Sắc mặt của Vệ Từ lập tức thay đổi, một lời khó nói hết: “Không phải, Tái Đạo là người dưới trướng Nhϊếp thị, ông ấy rất được coi trọng. Đến đời này không biết có vấn đề ở đâu, vậy mà Nhϊếp thị lại làm hại con trai duy nhất của ông ấy, đánh gãy chân cậu ta thì thôi, lại còn làm hại cậu ta chết trên đường sung quân.”
Chuyện này cũng gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, phu nhân của Tôn Văn đau lòng quá mức, con dâu cũng rời khỏi nhân gian, cả gia đình chỉ còn lại hai ông cháu.
Nếu không phải Tôn Văn dẫn cháu trai chạy trốn tới Đông Khánh, thì Khương Bồng Cơ đã không nhặt được ông.
“Cái này gọi là hiệu ứng cánh bướm.” Khương Bồng Cơ nói: “Có thể là sự xuất hiện của chúng ta đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh rồi.”
Vệ Từ cũng không chắc chắn vì sao, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu với chủ công nhà mình.
Tôn Văn được cho phép, sau khi hoàn thành việc chuyển giao công việc liền tập tức lao tới huyện Tượng Dương Hoàn Châu.
Sau khi tan học, Tôn Lan nhìn thấy ông nội mình trong nhà, nhất thời cậu nghĩ mình đang nằm mơ.
Giống như mọi ngày, cậu chạy như bay vào trong lòng ông nội, không ngờ là ông nội bình thường vốn hòa ái dễ gần, lúc này vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
“Ông ơi?”
Vẻ mặt Tôn Lan khó hiểu.
Cậu chủ động đến kéo tay ông nội, cậu phát hiện ngón tay ông đang run rẩy.
“Lan Lan.”
“Dạ?”
Tôn Văn nói: “Cháu có nhớ bà nội không? Có nhớ phụ thân và mẫu thân không?”
Tôn Lan cúi đầu nói: “Cháu nhớ, nhưng mà không thể nhớ được, bởi vì ông sẽ càng buồn hơn.”
Tôn Văn nói: “Không bao lâu nữa, ông sẽ tự tay lấy đầu của kẻ thù đã hại chết bọn họ xuống, bác bì huyên thảo* thắp đèn trời**!”
* Một hình thức tra tấn tàn bạo, lột da người sau đó độn cỏ vào thành bù nhìn.
** Thắp đèn trời: Một hình phạt tàn khốc thời cổ đại. Ngâm người vào vại dầu rồi mang ra đốt, đốt một phần rồi dập lửa, sau đó lại đốt.
Ông đã chờ cơ hội này rất nhiều năm rồi!
Bác bì huyên thảo?
Thắp đèn trời?
Giọng Tôn Văn không nặng không nhẹ, nhưng sát ý trong lời nói như muốn đâm thủng màng nhĩ, Tôn Lan không nhịn được mà phát run.