Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1709




“Nhϊếp thị kia...”

Cặp mắt đen long lanh của Tôn Lan tràn đầy mong đợi.

Tôn Văn không kiêng dè gì nói: “Chủ công cố ý xuất binh với Dương Đào ở Nam Thịnh, Dương Đào phái người đi tìm Nhϊếp thị Trung Chiếu để kết thành đồng minh, mấy năm nay, ông nghỉ ngơi ở Bắc Châu quá lâu, xương cốt cũng lười rồi, nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, tránh làm người ta coi thường.”

Tôn Lan nói: “Ai dám coi thường ông chứ? Còn nữa, hành quân đánh giặc là chuyện khổ cực, tuổi của ông đã cao...”

Để một ông cụ cao tuổi theo quân đánh giặc, chỉ đường hành quân xa xôi thôi cũng đã đủ để hành hạ người ta rồi.

Tôn Lan cũng coi như là nhóm học sinh đầu tiên của thư viện Kim Lân, nội dung học tập càng ngày càng khó, ngày càng nghiêng về thực hành, phu tử trong trường học còn thường xuyên mở lớp chính trị quân sự, án lệ quân sự* từ xưa đến nay, chọn ra rất nhiều tài liệu đưa vào giảng dạy và thảo luận cùng học sinh.
* Án lệ là bản án đã tuyên hoặc một sự giải thích, áp dụng pháp luật được coi như một tiền lệ làm cơ sở để các thẩm phán sau đó có thể áp dụng trong các trường hợp tương tự.

Tôn Lan rất cố gắng học hành, thành tích trên cơ bản đều ổn định.

Thỉnh thoảng Tôn Văn cũng kể cho Tôn Lan biết tình hình bên ngoài, cậu nghe xong cũng hiểu và có suy nghĩ của riêng mình.

“Chắc chắn Nhϊếp thị sẽ đánh một trận với chủ công, ông lại không phải loại người thấy địch đánh đến cửa còn ngồi yên. Tuy ông lớn tuổi rồi, nhưng không phải là một ông già vô tích sự. Chủ động xin đi đánh giặc không chỉ vì đòi nợ cho bà nội và cha mẹ cháu mà còn vì cháu nữa.”

Tôn Lan uể oải nói: “Ông thương cháu, vì cháu mà lo nghĩ mọi chuyện, nhưng cháu hy vọng ông có thể...”

Tôn Văn sợ mình nói không rõ ràng, giải thích: “Ông thấy cháu với con gái đầu của Kỳ Quan gia thân thiết, Kỳ Quan Nhượng là tâm phúc bên cạnh chủ công, cháu mất cha mẹ từ nhỏ, thân phận kém hơn người ta rất nhiều. Từ xưa tới nay, kết hôn luôn chú trọng môn đăng hộ đối, ông không giúp cháu, lẽ nào tự cháu làm được sao? Chờ cháu tự leo lên được, có khi con gái của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đã gọi cháu bằng thúc thúc rồi.”
Mặt Tôn Lan đỏ lên giống như vừa bôi lên một lớp phấn dày vậy.

Tôn Văn nhìn vẻ mặt ấy của cháu trai, cười nói: “Biết điều thì mau nói cho ông biết, cháu có thích con gái Kỳ Quan gia hay không?”