Tôn Lan cực kỳ xấu hổ mà kề sát tai ông nội nói nhỏ.
“Th... thích ạ, cô ấy rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt.”
Tôn Văn nhân cơ hội nói: “Nếu như thích người ta, không chỉ ông cố gắng giúp cháu mà tự cháu cũng phải cố gắng lên đấy.”
Tôn Lan ngây thơ nói: “Còn phải xem có duyên hay không nữa ạ.”
Trong tiểu thuyết đều nói rằng đường nhân duyên tuy nghìn dặm quanh co, nhưng nếu thích nhau chẳng phải đều có thể kết thành đôi lứa hay sao?
Khóe miệng Tôn Văn giật một cái, cháu trai nhà ông quả thật ngây thơ hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.
“Duyên phận? Dù duyên phận của cháu và Kỳ Quan Tĩnh Tuệ có to như bắp đùi cháu, một khi cháu không xứng với cô bé ấy, cháu có tin là Kỳ Quan Nhượng sẽ cầm đao ‘chém’ mối duyên này thành bùn nát hay không? Làm gì có người cha nào đồng ý gả con gái như hoa như ngọc của mình cho một đứa con rể thua kém người khác về mọi mặt chứ?”
Kỳ Quan Nhượng không dễ dàng đắc tội với người ngoài, nhưng một khi liên quan đến hôn sự của con gái thì sẽ biến thành một con nhím xù lông khó đối phó.
Nếu Tôn Lan không có chút bản lĩnh thì còn lâu mới qua được ải của Kỳ Quan Nhượng.
Những năm gần đây, Tôn Văn quá khiêm tốn, mặc dù công lao cai quản Bắc Châu không nhỏ, nhưng “cảm giác tồn tại” không bằng mấy vị hậu bối trẻ tuổi ở tiền tuyến. Ông cũng từng dò xét ý của Kỳ Quan Nhượng, đối phương không nói gì, chỉ hừ lạnh đáp lại, trong lòng Tôn Văn liền có tính toán.
Tôn Lan kéo kéo tay áo, tủi thân nói: “Cháu cũng đâu tệ đến mức đó.”
Tôn Văn nói: “Tất nhiên là Lan Lan không kém, nhưng vẫn kém hơn tiêu chuẩn của Kỳ Quan Nhượng một chút, hắn sẽ không dễ dàng cho cháu ‘qua cửa’ đâu.”
Nếu trong tương lai lập gia đình mà tính tình Tôn Lan vẫn mềm yếu như vậy thì còn lâu Kỳ Quan Nhượng mới cho cậu sắc mặt tốt.
Nếu không phải do Tôn Lan để ý Kỳ Quan Tĩnh Tuệ thì Tôn Văn cũng đâu cần liều mạng như vậy.
Bây giờ chuẩn bị trước một chút, sau này đến nhà Kỳ Quan Nhượng đề nghị kết thông gia sẽ giảm bớt khó khăn.
Tôn Lan: “...”
Hơi tuyệt vọng! Vietwriter.vn
Một lát sau, Tôn Văn hỏi cậu: “Lan Lan, cháu có muốn theo ông hành quân hay không?”
Cuộc sống trong quân đội có thể rèn luyện bản thân, không mong tính tình Tôn Lan có thể thay đổi, chỉ mong cậu có thể cứng rắn lên một chút.
Tôn Lan kinh ngạc chỉ vào mình: “Cháu có thể đi ư?”