Cậu là học sinh ở thư viện Kim Lân, phu tử và viện trưởng sẽ để cho cậu đi sao?
Tôn Văn nói: “Để ông đi xin chủ công, đương nhiên cháu có thể đi rồi. Nhưng mà đến doanh trại, ông không thể lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho cháu được. Doanh trại không thể so với nhà mình, cháu phải chuẩn bị tinh thần chịu khó chịu khổ, không được than thở vì mệt mỏi đâu.”
Tôn Lan lắc đầu nói: “Cháu không sợ chịu khổ.”
Hai ông cháu nói chuyện xong, một đêm này Tôn Lan mất ngủ, hôm sau đi học, cậu không nhịn được nói với Kỳ Quan Tĩnh Tuệ.
Tất nhiên là cậu chưa nói ra mình thích đối phương hay là ông nội muốn cô bé làm dâu Tôn gia mà chỉ nói với cô là đi theo quân đội để rèn luyện.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Sao đột nhiên lại phải vào doanh trại?”
Tôn Lan ngại ngùng đáp: “Có lẽ gia gia thấy tính cách của ta quá mềm yếu, không tự lập được, vào doanh trại học hỏi thêm cũng tốt.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ hỏi cậu: “Vậy còn chương trình học ở trường thì sao?”
Tôn Lan đáp: “Ta định mang theo bài học trong một năm, cố gắng không bị thụt lùi so với các bạn.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Hành quân đánh giặc không phải trò đùa của trẻ con, phải đi đến những nơi rừng thiêng nước độc đấy, thân thể huynh chịu đựng được không?”
Kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Tôn Lan không tốt lắm, trình độ bình thường, thân thể cũng hơi yếu.
Nếu tham gia hành quân đánh giặc, có khi sẽ mất mạng như chơi.
“Gia gia cho ta vào doanh trại để rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm, chắc sẽ làm một chức quan văn nhỏ, giúp chút việc vặt, gia gia sẽ không để cho ta cầm đao ra chiến trường gϊếŧ địch đâu, thật ra cũng không có gì quá nguy hiểm.” Tôn Lan xấu hổ cười nói: “Cách thời gian khai chiến còn dài, ta tìm một võ sư học thêm vậy.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cười nói: “Sao phải phiền toái như vậy, để ta giúp huynh luyện tập.”
Thư viện Kim Lân chia lớp nam nữ riêng, chương trình học buổi sáng giống nhau nhưng buổi chiều không giống.
Nam sinh học cưỡi ngựa bắn cung, nữ sinh học thể dục và thêu thùa may vá, thường thì hay chú trọng thể dục hơn, còn thêu thùa may vá thì chỉ cần thêu được túi tiền là được rồi.
Đối với thể dục, có rất nhiều người chỉ hiểu bề ngoài, cho rằng đó là “vũ” thuật luyện tập thưởng thức mà thôi, Tôn Lan cũng không ngoại lệ.
Kết quả...
Kiếm trong tay Tôn Lan bị đánh rớt lần thứ mười, đau đến mức hốc mắt đều đỏ lên.