Nói đến đây, Vệ Từ ngừng một chút, nhớ lại tướng mạo của Phong Du ở kiếp trước.
Anh nói tiếp: “Tướng mạo quả là giống thật, nhưng mà Phong Nghi luôn nói năng thận trọng, Phong Du lại ôn hòa thân thiện, mỗi người một vẻ.”
Khương Bồng Cơ bắt đầu thấy tò mò về con rể tương lai.
Cẩn thận hỏi thăm vài câu, Khương Bồng Cơ không nhịn được cảm khái: “Đời này, chuyện Phong Chân tự hào nhất không phải là thành tựu của huynh ấy mà là chuyện huynh ấy sinh được hai người con trai. Con người ta một đời bảy tám đứa con cộng lại cũng không bằng hai đứa con trai nhà huynh ấy, thật là tức chết người ta!”
Vệ Từ chua xót nói: “Có lẽ vị trí mai táng tổ tiên quá tốt.”
Đến tận lúc tự vẫn ở kiếp trước, Vệ Từ vẫn không biết Phong Du làm sao dụ dỗ được thiếu đế Khương Diễm.
Nhìn Phong Nghi nhà Phong Chân tuổi còn nhỏ mà đã “câu” được Trường Sinh, Phong Du không nói tiếng nào đã đính ước với con gái mình, đây là gen di truyền sao?
Vệ Từ vừa nghĩ đến đây liền khó chịu, sắc mặt ngày càng xanh, chân mày nhíu chặt đến mức kẹp chết được ruồi muỗi.
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu nghĩ đến chuyện không vui à?”
Vệ Từ nói: “Thiếu đế mới đến tuổi cập kê đã đính ước với Phong Du, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy không vui.”
Mà Vệ Từ chắc chắn không thể dùng thân phận cha để gây khó dễ với Phong Du, càng không thể có phản ứng quá kích động được, chuyện hai đứa trẻ lén qua lại, bệ hạ chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng Vệ Từ rất lo lắng thiếu đế sẽ bị tổn thương, lo đến mức mất ngủ.
[Điện hạ có biết nếu chọn Phong Du sẽ có kết quả gì không? Với phong thái của Phong Du, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trọng thần của triều đình, cậu ta sao có thể bằng lòng... Năm đó còn chưa hiểu chuyện nên mới tự ý ước hẹn, nếu tương lai đổi ý thì phải làm sao?] Nói đến đây, Vệ Từ không thể nói gì được nữa, bởi vì anh nghĩ đến chính mình.
Khương Diễm vừa nhíu mày vừa phê duyệt tấu chương, nói: [Thái phó lo nghĩ nhiều rồi, tương lai cô là người đứng đầu thiên hạ, chẳng lẽ còn sợ bị một người đàn ông cản trở hay sao? Lưỡng tình tương duyệt là đủ rồi, Phong Du còn muốn thứ gì xa vời nữa? Nếu một ngày nào đó, chàng ấy thật sự thay lòng, cô sẽ bí mật “thưởng chết” cho chàng ấy. Bí mật của hoàng gia, tôn nghiêm đế vương làm sao có thể bị ô nhục. Chỉ có người chết mới giữ được bí mật tuyệt đối.]