Vệ Từ sửng sốt một lúc, hỏi: “Cậu ta sẽ cam tâm sao?”
Khương Diễm nghi ngờ nói: “Vì sao lại không cam tâm? Ở sau thì chàng ấy là nam nhân của hoàng đế, ở trước thì là Phong gia nhị lang, quyền khuynh triều đình, là trọng thần được hoàng đế tin tưởng. Có được thì bỏ được, nếu muốn có tất cả những thứ này, chàng ấy cũng phải buông bỏ một số thứ mới được. Ví dụ như truyền thừa dòng họ, một cuộc hôn nhân bình thường... Dù gì thì trong tương lai, cô cũng sinh cho chàng ấy một đứa con trai nối dõi, lén ôm về nhận tổ tiên là được. Triều đình hiện nay không cho phép tùy hứng như vậy.]
Có lẽ là lớn lên trong môi trường này nên Khương Diễm cảm thấy những chuyện như thế hết sức bình thường.
Khương Diễm là thiếu đế chưa làm lễ đăng cơ, quốc gia triều đình và nhân dân mới là thứ quan trọng nhất đối với cô, chuyện tình cảm nam nữ không chiếm sức nặng quá lớn.
Khương Diễm biết như vậy sẽ không công bằng với Phong Du, nhưng đúng như cô nói, trừ danh phận và hôn nhân ra, Phong Du không tổn thất gì cả.
Vệ Từ hỏi cô: [Phong Du đồng ý rồi ư?]
Khương Diễm nói: [Chàng ấy chủ động nói với cô, cô cảm thấy chàng ấy rất thức thời, dù gì cũng là thư đồng từ thuở nhỏ của cô, hiểu rõ lẫn nhau cũng tốt. Dù sao cũng phải có con cháu đời sau, sao lại không tìm một người hợp ý, thức thời và giúp đỡ được mình? Ít nhất thì cô và chàng ấy không cần tốn thời gian tìm hiểu lẫn nhau.]
Vệ Từ thở dài, nói: [Bản lĩnh suy đoán lòng người của Phong Du nếu so sánh với cha cậu ta thì phải dùng câu “trò giỏi hơn thầy” để hình dung.]
Đây là mò được suy nghĩ của Khương Diễm, chủ động nhượng bộ hy sinh để đổi lấy ấn tượng tốt.
[Cô thích giao thiệp với người thông minh, Phong Du rất biết điều, không cần phí nhiều tâm tư. Trong triều đình “ngươi lừa ta gạt” quá nhiều, hiếm có người nào bằng lòng thẳng thắn khi ở bên cạnh cô, cho nên loại cảm giác này rất mới mẻ.] Khương Diễm thoải mái nói: [Thái phó đừng lo cô sẽ chịu thua thiệt. Dù Phong Du có nhìn thấu lòng cô nhưng cũng là do cô cho phép chàng ấy thấy, chàng ấy không thoát khỏi lòng bàn tay của cô đâu.]
Vệ Từ không biết nên nói gì nữa, nhìn Khương Diễm bằng ánh mắt phức tạp.
Quái lạ, đột nhiên, anh lại thấy đồng tình với Phong Du.
Khi Khương Bồng Cơ nghe Vệ Từ kể lại, cô vỗ vai anh một cái.
“Mặc dù con bé nói thật, nhưng ta vẫn cảm thấy huynh bị con bé ‘găm’ mấy dao vào lòng...”