Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1722




Đợt này, Nhϊếp Thanh gầy gò hơn, cậu cho rằng Nhϊếp Dương thật sự tức giận, vội vàng giải thích.

“A Dương chớ bực mình, sao vi huynh lại không muốn gặp đệ chứ? Rõ ràng là huynh bận đến nỗi vắt chân lên cổ, đến cả một ngày ba bữa cơm cũng bỏ qua.” Nhϊếp Thanh đau khổ nói: “A Dương không biết đâu, chẳng biết tại sao đợt này, phụ thân thường giao công việc cho huynh xử lý. Để không phụ sự kỳ vọng của phụ thân nên huynh nào dám không nghiêm túc. Vì bận rộn nên lỡ lạnh nhạt với A Dương như vậy, vi huynh xin lỗi đệ.”

Nhϊếp Dương nghe Nhϊếp Thanh nói vậy thì cũng nguôi, vẻ mặt hòa nhã hơn, không còn sự châm chọc như vừa nãy nữa, ngược lại mang theo mấy phần ân cần.

“Thúc thúc giao trách nhiệm cho huynh là chuyện tốt mà, huynh xin lỗi làm gì?”

Nhϊếp Thanh thấy vậy thì thả lỏng, cậu đường đệ này của mình là người thân thiện như vậy đấy.
“Thật ra thì vi huynh tới đây có việc muốn nhờ A Dương tương trợ.”

Nhϊếp Dương tự giễu nói: “Mặc dù tiểu đệ không có tài cán gì, nhưng nếu có thể giúp được gì cho huynh thì nhất định sẽ không từ chối.”

Nhϊếp Thanh nói: “Bên cạnh vi huynh không có ai đáng tin cậy, A Dương có đồng ý làm trợ thủ đắc lực cho vi huynh không?”

Đương nhiên Nhϊếp Dương sẽ không từ chối lời đề nghị này, cậu ta còn cầu không được ấy chứ.

Thời gian trôi qua, Nhϊếp Dương và hệ thống đều phát hiện ra Nhϊếp Lương đang đào tạo trưởng tử.

Hệ thống đứng ngồi không yên, sốt ruột “oanh tạc” lỗ tai của Nhϊếp Dương.

[Ngươi quả thật bình tĩnh quá rồi đấy! Nhϊếp Dương đang định lót đường cho con trai hắn kia kìa.]

Nhϊếp Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Người nào không mù đều nhìn thấy cả. Tuổi thọ của Nhϊếp Lương không còn bao lâu nữa, uốn nắn tính khí của con trai hắn cũng không dễ dàng gì, kể cả trước khi chết, hắn san bằng chướng ngại giúp con trai thì Nhϊếp Thanh vẫn không phòng ngừa hết được. Ngươi thường gọi cái này là gì? Chính là hoàng đế không vội mà thái giám đã sốt ruột rồi. Nhϊếp Lương muốn đào tạo con hắn thì cứ để hắn đào tạo đi, chúng ta yên lặng chờ Nhϊếp Lương bệnh mà qua đời là được, không cần giở thủ đoạn gì cả.”
Dứt lời, cậu ta rút một cuộn thẻ tre ra đọc, như thể một lòng chỉ tập trung đọc sách thánh hiền đến mức quên mình.

Hệ thống nghẹn họng bởi lời nói của cậu ta.

Vị ký chủ này cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có tính cách của cậu ta là làm nó nhức đầu, lại còn hay phản đối ý kiến của nó nữa.