“Thân thể của phụ thân càng lúc càng yếu đi, ta rất lo lắng, nhưng chuyện này không thể tùy tiện để lộ được, chỉ có thể tâm sự với động vật nhỏ như ngươi thôi.”
Nhϊếp Thanh hơi thấu hiểu lý do Nhϊếp Dương thích mèo rồi, ngoan ngoãn nghe lời, không hiểu tiếng người, nói chuyện với nó không cần lo lắng đề phòng.
Mấy tiếng sau, mèo cam béo dùng hết tinh lực, ngủ say như chết.
Chờ tới khi nó tỉnh lại lần nữa, nó vô cùng kháng cự Nhϊếp Thanh, kêu gào muốn tìm chủ nhân Nhϊếp Dương.
Nhϊếp Thanh dở khóc dở cười.
Khương Bồng Cơ nhìn màn hình mà trầm tư. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Nhϊếp Lương... thật sự sắp không sống nổi nữa rồi à?”
Ngón tay xoay chiếc bút lông sạch mực, con ngươi sâu thẳm lộ ra ác ý.
“Nếu là như vậy thì ta có thể sửa lại sách lược một chút.”
Ban đầu, Khương Bồng Cơ tính mạnh mẽ tấn công Dương Đào, còn chiến tuyến Trung Chiếu thì áp dụng chính sách phòng thù.
Bây giờ xem ra, cô có thể đảo ngược lại một chút, làm hao hết tinh lực của Nhϊếp Lương, tiễn hắn đi gặp Diêm Vương trước đã.
Cho dù mọi người đều đã sớm biết tính cách của chủ công, nhưng hành động thay đổi kế hoạch tác chiến ngay trước trận đấu vẫn cứ tùy tiện đến mức khiến mọi người phải vẹo lưng.
Chủ công, thay đổi ngay trước trận đấu không phải điềm tốt gì đâu, thân là chủ soái, cô không thể tùy hứng như vậy được!
Kỳ Quan Nhượng khẽ nhướng mày, dùng khóe mắt nhìn trộm Vệ Tử Hiếu một cái, đúng lúc bắt được ánh mắt chưa kịp tránh đi của Vệ Từ.
Sau khi cân nhắc một lúc, Kỳ Quan Nhượng thu lại vẻ mặt bất đắc dĩ, tỏ ra bình tĩnh và bước ra khỏi hàng ngũ, hỏi: “Hành động này của chủ công là vì sao?”
Dựa theo kế hoạch tác chiến ban đầu, binh lực của bọn họ nghiêng hẳn về phía Dương Đào, định bụng trong khoảng thời gian ngắn nhất tóm được Chương Châu, tiện đà tấn công Nam Thịnh. Binh lực Nhϊếp thị Trung Chiếu hung mãnh, đại quân của bọn họ tựa ải Trạm Giang, lợi dụng chỗ hiểm yếu của nơi này để đóng cửa tử thủ, muốn tiến đánh Nhϊếp thị cũng khó.
Ải Trạm Giang là cửa ngõ giữa Đông Khánh và Trung Chiếu, địa thế nơi này vô cùng hiểm trở, quả thật là dễ thủ khó công.
Năm đó Mạnh Trạm kiếm chuyện, định bụng bán Thương Châu cho Nhϊếp thị Trung Chiếu, Nhϊếp thị lập tức thuận theo mà phái người qua đây, còn không phải là vì ải Trạm Giang hay sao?
Cho dù là ai có được ải Trạm Giang cũng đều có lợi thế lớn.