Nếu Nhϊếp thị có được, bọn họ sẽ chiếm thế chủ động trong phương diện tấn công.
Nếu Khương Bồng Cơ chiếm được, cô sẽ thoải mái hơn nhiều trong việc phòng thủ.
Bởi vì khai chiến ở cả hai đường, cho nên binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ đã chia thành hai tốp, hành quân được hai ngày rồi. Một bên xuất chinh đánh Dương Đào Nam Thịnh, một bên xuất chinh tới ải Trạm Giang ở Thương Châu, cản trở Nhϊếp thị phá ải.
Tốp trước công, tốp sau thủ, binh lực và nhân số được phân công tất nhiên cũng không giống nhau.
Chủ công nhà mình vỗ gáy một cái nói muốn thay đổi kế hoạch tác chiến, ảnh hưởng kéo theo đó rất lớn, chỉ cần sơ suất là có thể làm chậm trễ thời cơ chiến đấu, hậu quả nghiêm trọng. Xét theo niềm tin giữa quân với thần, Kỳ Quan Nhượng muốn nghe xem lý do chủ công nhà mình làm như vậy là gì, nếu lý do có thể thuyết phục anh ta thì anh ta sẽ ủng hộ.
Nếu như lý do chủ công lấy ra không thuyết phục được Kỳ Quan Nhượng, Kỳ Quan Nhượng chắc chắn sẽ không để cho cô làm bừa.
Anh ta vốn tưởng Vệ Từ và chủ công đã bàn bạc với nhau rồi, nhưng vừa rồi anh ta liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Từ cũng rất ngạc nhiên.
Nghĩ tới đây, quạt lông trong tay Kỳ Quan Nhượng lại càng phẩy nhanh hơn, tần suất cao lên tới gấp đôi, thổi đến mức áo khoác bay bay.
Khương Bồng Cơ nhìn về phía Vệ Từ, Vệ Từ bước ra khỏi hàng thở dài nói: “Chủ công thay đổi kế hoạch cũng không sao hết, khó cũng chỉ khó ở chuyện phải điều chỉnh binh mã hai đường thế nào, kéo theo là hậu cần lương thảo, lâm trận thay đổi là tối kỵ với nhà binh. Theo Từ thấy, xin chủ công cân nhắc lại rồi hãy quyết định.”
Vệ Từ và Kỳ Quan Nhượng đều ám chỉ ý phản đối của mình, mấy người khác tất nhiên lại càng khó thuyết phục.
Có điều, ảnh hưởng mà Khương Bồng Cơ xây dựng đã lâu rồi, nên bọn họ không nói hẳn ra lời.
Trước hết cứ nghe xem chủ công có suy nghĩ gì rồi hãy quyết định ủng hộ hay phản đối vậy.
Trái lại là Tôn Văn, ông nhướng mày, phát hiện chuyện này không hề đơn giản.
Sự giao tiếp giữa Tôn Văn và Khương Bồng Cơ có thể coi là ít nhất, nhưng điều này không cản ông coi chủ công nhà mình là vấn đề để nghiên cứu, thường xuyên suy nghĩ.
Dựa theo sự hiểu biết của ông, vị chủ công này nhà mình là điển hình của “không có lợi thì không thèm làm”, không thể có chuyện cô không biết tai họa ngầm của việc thay đổi kế hoạch tác chiến.