Ánh mắt của Khương Bồng Cơ quét một vòng, cuối cùng nhìn thẳng vào Tôn Tái Đạo có vị trí ngồi ở phía sau.
“Tái Đạo có hiểu biết thế nào về Nhϊếp thị Trung Chiếu?”
Trong những người ở đây, chỉ có Tôn Văn là nhân sĩ Trung Chiếu duy nhất.
Nếu muốn nói là hiểu, thì đại nho Vạn Hiên - Vạn Trường Trai mới là người hiểu biết nhất, nhưng người ta là người làm công tác giáo dục, Khương Bồng Cơ còn đang trông cậy vào người ta giúp đỡ quản lý phân viện Kim Lân, làm sao lại nỡ túm người ta ra tiền tuyến chịu khổ được. Nhϊếp Tuân vốn có thể giúp được việc này, nhưng hắn đã nản lòng thoái chí, không nhúng tay vào mấy chuyện này nữa. Khương Bồng Cơ cũng không tiện ép buộc người biểu ca này xuất sĩ, nên mắt nhắm mắt mở với chuyện của hắn.
Tính tới tính lui, chỉ còn lại Tôn Văn thôi.
Tôn Văn nói: “Khởi nguồn của Nhϊếp thị là từ đầu thời Bắc Trần, cho tới nay đã có lịch sử gần bảy trăm năm. Các đời đều ở Biện Châu, căn cơ vững chắc, trải qua nhiều đời gia chủ kinh doanh, môn sinh lại trải rộng khắp thiên hạ. Về quan hệ thông gia, Nhϊếp thị cũng có quan hệ bạn bè thân quen với không ít sĩ tộc, thế lực quan hệ vô cùng rắc rối. Khi Trung Chiếu đại loạn, hoàng thất bó tay, Nhϊếp thị chỉ vung tay hô hào một câu đã có ba châu hưởng ứng, hiện tại, bọn đã chiếm cứ hơn một nửa giang sơn Trung Chiếu.”
Trước thời kỳ mười sáu nước, Trung Nguyên cũng từng có sự nghiệp đại thống nhất kéo dài ba trăm sáu mươi bảy năm, tên gọi là “Bắc Trần”.
Nhϊếp thị phát tài trong thời kỳ đầu của Bắc Trần, kéo dài cho tới nay vẫn chưa ngừng truyền nối, thật sự rất có bản lĩnh.
Phải biết là, Phong thị của Phong Cẩn bây giờ cũng chỉ sớm hơn Nhϊếp thị có trăm năm.
“Ngoại trừ những việc này, còn có gì khác không?” Cô đùa một câu: “Nhϊếp thị được mọi người hưởng ứng, lòng dân hướng về họ, vậy nên ta đã đạp phải ván sắt rồi phải không?”
Vẻ mặt Tôn Văn nghiêm túc, phủ định.
Nói đùa à, nếu như trong đầu chủ công xuất hiện ý nghĩ sợ chiến tranh thì giấc mộng báo thù của ông sẽ chỉ còn là giấc mộng mà thôi.
“Chủ công nói đùa rồi.” Tôn Văn nói: “Nếu như ví Nhϊếp thị là thâm căn cố đế, là cây đại thụ nghìn năm cành lá sum suê, tán cây mở rộng có thể che trời che nắng, người bên ngoài nhìn thấy phải sợ, nhưng đó không thể là chủ công được. Người ngoài sợ hãi Nhϊếp thị, thật sự là bởi vì Nhϊếp thị cường thịnh, không thể đánh bại sao? Theo thần thấy được, rõ ràng chỉ là bị lớp da hổ Nhϊếp thị khoác vào hù dọa. Chủ công đã là chân long, sao lại sợ thứ đó được?”