Khương Bồng Cơ nói: “Nhϊếp thị khoác da hổ sao? Chuyện này phải giải thích thế nào?”
Tôn Văn nói: “Chủ công có nhớ Hứa thị ở quận Chiết không?”
Khương Bồng Cơ gật đầu, tất nhiên là cô nhớ rồi, cặp anh em anh không ra anh, em không ra em Hứa Bùi với Hứa Phỉ này, bây giờ nhớ lại vẫn thấy thổn thức.
Tôn Văn nói: “Hứa thị ở quận Chiết chẳng lẽ không phải là vết xe đổ của Nhϊếp thị Biện Châu sao?”
Khương Bồng Cơ nhướng mày, cười nói: “Ông nói cụ thể một chút xem.”
Tôn Văn nói: “Người có vai vế lớn nhất Nhϊếp thị bây giờ, có uy danh lớn nhất chính là ông nội của chư hầu Nhϊếp Lương Nhϊếp thị. Trước khi Nhϊếp Lương nắm quyền, toàn bộ Nhϊếp thị đều nằm trong tay người này. Già mà không chết thì đều là kẻ gian xảo, tất nhiên kẻ này cũng không phải ngoại lệ. Nắm chặt lấy quyền hành không chịu buông ra, để củng cố địa vị trong tộc, lão ta còn cố ý chèn ép những đứa con của mình, để cho bọn họ mệt mỏi nội đấu. Trong hầu hết các đứa cháu chắt, chỉ có Nhϊếp Lương là xuất chúng.”
Cho dù không có nhiều tin tức, nhưng Tôn Văn vẫn có thể đoán ra Nhϊếp Lương lên nắm quyền bằng cách nào.
Tiếc là, tên Nhϊếp Lương này không đủ tàn nhẫn, không giải quyết cho dứt khoát, chặt hết chướng ngại vật chặn đường hắn, nên bây giờ phải chịu đủ phiền nhiễu.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Nói như vậy, da hổ của Nhϊếp thị mà ông nói tới là...”
Tôn Văn nói: “Nhϊếp thị không có vỏ cứng, nội bộ cũng lục đυ.c, giống như bãi cát vậy. Con cháu đánh nhau, không cần phải sợ.”
Nếu như tất cả mọi người trong Nhϊếp thị đều đồng lòng, vậy thì thật sự là không dễ đánh, nếu không may thì còn có thể kéo thành trận đánh lâu dài.
Đương nhiên, những vấn đề này vẫn chưa thối rữa đến tận xương tủy, nếu như gia chủ Nhϊếp thị có quyết tâm cắt đuôi để sống tiếp thì chưa chắc đã suy tàn tới mức không thể cứu vãn. w●ebtruy●enonlin●e●com
Tôn Văn hỏi cô: “Hay là chủ công cũng vì chuyện này mà cảm thấy Nhϊếp thị dễ đối phó hơn Dương Đào?”
“Tất nhiên là không phải, ta thay đổi lâm thời chỉ là bởi vì... Ta phát hiện Nhϊếp Lương không sống được lâu nữa.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Đúng như Tái Đạo nói, hiện tại trong nội bộ Nhϊếp thị đã xuất hiện một vài vấn đề. Nếu như mặc kệ để đó, tất nhiên bệnh sẽ lan đến tận xương tủy, tổng thể sẽ càng lúc càng sa sút. Nếu như có một người nhẫn tâm, chặt bớt những tai hại đó đi, cắt đuôi để mưu sinh thì chưa chắc đã không thể sống nổi. Uy danh của Nhϊếp thị ở Trung Chiếu rất lớn, nhân mạch quan hệ cũng không phải thứ mà ta có thể so được. Nếu chúng ta tiến vào Trung Chiếu, chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng có thể thấy được những cản trở mà chúng ta sẽ gặp phải, nên tất nhiên phải nắm bắt được cơ hội lần này.”