Phong Chân thua ba ván cờ liên tiếp, nhàm chán xua tay nói: “Không được không được, hôm nay tâm trạng không tốt.”
Dòng suy nghĩ trong đầu Dương Tư nhanh chóng hoạt động, gã hỏi anh ta: “Tử Thực đang lo lắng cho sự an toàn của lệnh lang sao?”
Dựa theo quyết định ban đầu, đại quân của Phù Vọng mới là lực lượng tấn công chính, phe kia của Khương Bồng Cơ mới lấy phòng thủ làm chủ.
Chiếm giữ nơi hiểm yếu là ải Trạm Giang, binh mã dưới trướng đều là quân tinh nhuệ, mức độ khó khăn khi phòng thủ sự xâm phạm của quân địch tương đối nhỏ bé, mức độ nguy hiểm cũng giảm đi. Bây giờ thay đổi mệnh lệnh, ải Trạm Giang chuyển thủ thành công, hệ số nguy hiểm tăng vọt. Tên nhóc Phong Nghi bị phân đến một đường kia của chủ công, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đối mặt với nguy hiểm tính mạng.
“Đứa trẻ này từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên đi xa nhà như vậy, bên cạnh cũng không có người thân quan tâm chăm sóc…”
Phong Chân ngày thường tự nhiên phóng khoáng, thái độ đối xử với con trai cũng là hoàn toàn nuôi thả, nhưng trong lòng lại nhớ mong cực kỳ.
Dương Tư bật cười khanh khách: “Người ngoài đều nói Phong lãng tử chỉ quan tâm đến thú vui của bản thân, không để ý đến con trai, bây giờ nhìn thấy lại không giống như vậy.”
Phong Chân hừ lạnh một tiếng, than thở: “Người làm cha nói chung đều có tâm tình này.”
Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất nhớ thương.
Dương Tư nghe Phong Chân cảm khái, không khỏi nhớ tới đứa trẻ còn đang nằm trong tã lót, lòng gã cũng tràn ngập suy nghĩ.
Đứa con của gã và Khương Hiệu úy vừa được sinh ra vào năm ngoái. Đó là một bé gái nho nhỏ mềm mại, tay chân mềm đến nỗi như không có xương cốt vậy.
Lần đầu tiên Dương Tư ôm lấy bé, hai tay đều phát run, lúc đứa trẻ ngoan ngoãn kia co lại trong vòng tay gã, một loại cảm xúc không tên xông thẳng lên đầu, giống như muốn lấp đầy chỗ trống trong vùng đất hoang nào đó vậy. Lần đầu tiên gã ý thức được bản thân mình đã trở thành cha của một sinh mạng khác.
Sự lo lắng nhớ mong của Phong Chân dành cho đứa con, Dương Tư có thể hiểu được.
Điều kiện hành quân gian nan khổ cực, đêm hè vô cùng khó chịu, Phong Nghi cũng đang trằn trọc không ngủ được, dứt khoát xách kiếm ra ngoài bắt đầu luyện võ.
Luyện tập đến khi cánh tay mình sung huyết mỏi nhừ, cả người thấm ướt mồ hôi, cậu mới dừng lại.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi nên lúc cậu trở về doanh trướng, vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp ngay, lại một đêm mộng đẹp.