Tôn Văn cười nói: “Nói lão hủ mắt sáng, chẳng thà nói lỗ tai tiên sinh nhạy bén, vừa nghe đã đoán ra được rồi.”
Ông đã sống ở Bắc Châu (Bắc Cương) nhiều năm, khẩu âm bị ảnh hưởng của nơi đó, ít nhiều cũng đã thay đổi chút ít, không ngờ Phiền Thần vẫn có thể nghe ra.
Phiền Thần tiếp đãi vô cùng chu đáo, đặc biệt phái đầu bếp làm món ăn ngon ở địa phương Biện Châu, ngay cả lều vải mà Tôn Văn ở tạm cũng được trang trí theo phong cách nơi đó. Nếu không phải quan hệ hai quân căng thẳng, Tôn Văn thật sự muốn khen ngợi, đánh năm sao cho sự phục vụ của Phiền Thần, người này làm việc thật tỉ mỉ và cẩn thận.
Ở trong môi trường quen thuộc, mọi người không nhịn được buông lỏng cảnh giác, đặc biệt là lúc đối mặt với người mà mình có ấn tượng khá tốt.
Phiền Thần và Tôn Văn trò chuyện một chút về chuyện ở Trung Chiếu, hai người nói chuyện cực kỳ hợp ý nhau, cho dù Tôn Văn nói gì, Phiền Thần đều có thể đáp lại hai câu.
Chẳng bao lâu sau, quan hệ giữa hai người bọn họ đã kéo gần lại một bước dài.
Đặt vào trong tai người ngoài, Tôn Văn và Phiền Thần giống như một đôi bạn vong niên hợp nhau cùng chí hướng vậy, trò chuyện rất thỏa thích.
Duy chỉ có trong lòng người trong cuộc mới rõ ràng. Bọn họ lấy lời nói làm lưỡi dao, giao chiến mấy chục lần qua lại, thường xuyên cảnh giác bẫy rập mà đối phương bố trí trong lời nói.
Một bước sơ sẩy thôi là có thể bị đối phương dẫn dắt lôi kéo.
Hai người cười nói, bên ngoài lều vải bỗng truyền đến tiếng binh lính, Nhϊếp Lương triệu kiến Tôn Văn đi qua.
Tôn Văn và Phiền Thần khiêm nhường lẫn nhau, rồi sóng vai ra khỏi quân trướng.
Bên ngoài cờ xí bay phần phật, cờ xí viết chữ “Nhϊếp” đung đưa trong gió, giống như từng mảnh đám mây rực lửa tràn đầy sức sống.
Ba cạnh là Nhϊếp, Nhϊếp trên cờ xí được viết bằng chữ Triện, trông đơn giản cổ xưa mà tràn đầy khí thế mạnh mẽ. Dòng họ này ở Trung Chiếu còn vượt qua cả hoàng thất, cho dù là dân chúng mù chữ cũng hiểu được hoa văn này có ý nghĩa gì. Tôn Văn với tư cách là nhân sĩ Biện Châu, nên dĩ nhiên ông cũng biết Nhϊếp thị.
Tôn Văn nhìn cờ xí trước mặt, đôi mắt giống như một vũng nước sâu không thấy đáy, ông mỉm cười nói với Phiền Thần bên cạnh.
“Nói mới nhớ, lão hủ còn có một khoảng thời gian gắn bó keo sơn với Nhϊếp thị đây.”
Phiền Thần ồ một tiếng, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.