Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1756




“Có lẽ sẽ có một ngày như vậy.” Tôn Văn không nhẹ không nặng bác bỏ, ông nói: “Nếu như đều vì chủ của mình, thế thì ngươi cũng nên rõ ràng lập trường của lão già này. Bây giờ vẫn đang ăn cơm bổng lộc mà chủ công cấp cho, tất nhiên phải cố gắng hết sức làm tốt bổn phận của mình rồi. Hai quân sắp khai chiến, lão già này với tư cách là sứ giả cũng đã hoàn thành sứ mệnh rồi, thái độ của Quang Thiện Công đã rõ, rõ ràng là không thể rút quân lùi về sau, lão già này còn ở lại đây làm gì nữa?”

Chẳng lẽ ở lại Nhϊếp doanh chờ quân ta đánh tới đây, nhân tiện lỡ tay làm ông bị thương à?

Lý do của Tôn Văn nằm ngoài sức tưởng tượng của Phiền Thần, Phiền Thần còn tưởng rằng Tôn Văn sẽ tìm cái cớ hoa hòe hoa sói nào đó.

Không ngờ đối phương lại thẳng thắn đến vậy, hết lần này tới lần khác khiến cho Phiền Thần không phản bác được câu nào.
Đúng vậy, hai người đều vì chủ của mình, hai quân cũng sắp khai chiến rồi, Tôn Văn tiếp tục ở lại Nhϊếp doanh thì có cọng ích lợi gì?

Phiền Thần thu hồi nụ cười cứng nhắc nơi khóe miệng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ sẽ nhanh chóng báo chuyện này cho chủ công biết.”

Tôn Văn chắp tay nói: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”

Phiền Thần nói lại những lời này cho Nhϊếp Lương biết, nhưng Nhϊếp Lương lại không thả người đi ngay trong ngày đầu tiên, ngược lại cố tình trì hoãn cả đêm, còn bí mật phái người theo dõi đám người Tôn Văn sát sao, xem bọn họ có phản ứng gì khác thường hay không. Vội vàng rời đi nhưng lại bị tạm giam, dưới cơn nóng vội sẽ luôn lộ ra sơ hở.

Ai ngờ Tôn Văn vẫn rất bình thản, cả đêm không lộ ra sơ hở nào. Ngày thứ hai nên làm gì thì làm, lại còn bắt bẻ cơm nước trong quân doanh.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, Nhϊếp Lương thật sự không tra ra được điều gì, lúc ấy mới thả người ra.

Phiền Thần đích thân dẫn binh đưa tiễn, Tôn Văn nhìn điệu bộ này, trong lòng hơi lạnh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, không có chút sơ hở nào.

“Tiễn quân nghìn dặm cuối cùng cũng đến lúc từ biệt, tạm biệt!”

Cỏ dại xung quanh mọc thành bụi, bao la hoang vắng, tự dưng làm cho lòng người ớn lạnh.

Tôn Văn mỉm cười chắp tay từ biệt Phiền Thần, đạp lên ghế kiệu tiến vào trong thùng xe, âm thầm dặn dò người đánh xe.

“Đi chậm thôi, không cần đi quá nhanh, phái người để mắt đến người đi phía sau kia.”

Phiền Thần mang năm trăm binh sĩ, mỗi người đều cưỡi một con ngựa chiến, không mất bao nhiêu thời gian là có thể đuổi kịp bọn họ.