[Đồng Mông]: Giận dữ là đủ rồi, vui mừng thì không có khả năng, bác Streamer đâu có tốt bụng đến nỗi làm anh ta “vui mừng” chứ?
Nhìn thấy một màn này, không ít cá muối mơ hồ có loại ảo giác “nối giáo cho giặc”.
[Ngăn Kéo Xanh Lam]: Mỗi lần nhìn thấy bác Streamer nở nụ cười của nhân vật phản diện, tôi nghi ngờ cô ấy mới thật sự là nhân vật phản diện, không cho nhân vật chính giữ lại đường sống nào cả.
[Thân Gông]: Run lẩy bẩy, đυ.ng phải một Boss phản diện như vậy, nhân vật chính đáng thương đến mức nào chứ? Qua ải thì không thể nào, cả đời này cũng không có cách nào qua được ải đâu. Xông vào ải cũng không thể, chỉ có nằm đơ như xác chết và ôm lấy đùi của Streamer mới có thể sống tiếp thôi. Nhìn thấy Streamer giống như thấy ông nội vậy, ngày nào cũng bị coi là đứa cháu trai mà treo lên đánh, cực kỳ yêu thích Streamer. Nói một cách dễ hiểu... vác thủy tinh cũng không đánh thắng được đâu!
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn bình luận, cảm thấy buồn cười.
Đừng nói là vác thủy tinh, cho dù là vác nước suối, cô cũng có thể đánh bại cái người gọi là nhân vật chính kia.
“Tái Đạo đã tin chắc Nhϊếp Lương không còn sống bao lâu nữa, vậy thì chúng ta thương lượng một chút làm sao có thể khiến cho vị kia vừa ‘lo âu suy nghĩ nhiều’, vừa ‘vui mừng giận dữ’ đi?” Khương Bồng Cơ cười nói xong, Phong Nghi ngồi một bên ghi chép run cổ tay, mực nước trên ngòi bút nhỏ lên giấy lan ra một vết đen.
Những nội dung này cũng phải ghi chép vào sao?
Vẻ mặt Phong Nghi rối rắm, thấy dáng vẻ các chú bác đang ngồi xung quanh như chuyện thường ngày ở huyện, sau một hồi xoắn xuýt, cậu chọn ghi chép đúng sự thật. Nếu như những nội dung này truyền lại cho con cháu đời sau, hình tượng chính diện cao lớn của chủ công sẽ bị sụp đổ, nói không chừng còn bị mang tiếng nham hiểm xảo trá.
Phong Nghi vừa di chuyển bút như bay vừa cẩn thận ghi chép lời nói và sắc mặt của mọi người, càng nghe càng cảm thấy nghi vấn.
Đến khi cuộc họp kết thúc, cậu mới âm thầm đi theo hỏi Kỳ Quan Nhượng.
“Quân sư, tiểu tử có một chuyện không rõ lắm.” Trước khi Phong Nghi đi theo quân, Phong Chân đã âm thầm nhờ cậy Kỳ Quan Nhượng chăm sóc cho Phong Nghi, anh ta cũng nói với Phong Nghi, nếu như có chuyện gì không hiểu thì có thể tìm Kỳ Quan Nhượng xin giúp đỡ. Đương nhiên Phong Nghi sẽ không lãng phí cơ hội này.
Kỳ Quan Nhượng phẩy nhẹ chiếc quạt ngọc, đôi mắt khép hờ mở ra một khe nhỏ, hỏi: “Không hiểu chuyện gì?”