Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Gần như là vậy.”
Suy đoán của Phong Nghi đã được chứng thực, đáy lòng cậu xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
“Chủ công muốn mượn lần này tiếp quản Trung Chiếu sao?”
Không chỉ muốn nuốt gọn Dương Đào, đấm chết An Thôi mà còn muốn chấm mυ"ŧ miếng bánh ngọt Nhϊếp thị Trung Chiếu này?
“Đây là chuyện không sớm thì muộn.” Vẻ mặt Kỳ Quan Nhượng lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ ái ố, anh ta nói: “Nếu hành động lần này có thể khiến cho Nhϊếp thị chia năm xẻ bảy... Vậy thì chuyện tóm gọn hơn nửa Trung Chiếu trở nên dễ như trở bàn tay. Chủ công đột nhiên thay đổi ý định cũng là vì nghĩ ra chủ ý này.”
Phong Nghi lập tức hiểu rõ, chắp tay thi lễ cảm ơn Kỳ Quan Nhượng.
“Cảm ơn quân sư đã giải thích nghi ngờ của tiểu tử.”
Kỳ Quan Nhượng nở nụ cười hiếm thấy, anh ta nói: “Cháu hiểu chuyện hơn phụ thân cháu nhiều.”
Cái tên Phong Chân này cầu xin người khác giúp đỡ làm việc cũng bày ra dáng vẻ ông lớn, còn không bằng con trai hiểu chuyện biết lễ phép của anh ta.
Tôn Văn hữu kinh vô hiểm* trở lại đại bản doanh, hai quân lấy ải Trạm Giang làm ranh giới, bày ra thái độ giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
* Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Cùng lúc đó, tộc Nhϊếp thị ở Biện Châu.
“A Dương, A Dương, nói cho đệ biết một tin tốt, phụ thân cho phép ta ra chiến trường rồi.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhϊếp Thanh còn tưởng rằng bản thân mình chỉ có thể ngồi không ở hậu phương xử lý công vụ chuyện lặt vặt, không ngờ sứ giả của phụ thân sẽ tới đón cậu.
Từ nhỏ đến lớn, Nhϊếp Thanh đều coi phụ thân Nhϊếp Lương là tấm gương để theo đuổi và học tập, ao ước đạt được sự công nhận và khen ngợi của cha mình.
Thế nhưng tư chất của cậu đần độn, luôn không đạt đến tiêu chuẩn của phụ thân.
Lần này, Nhϊếp Lương mang binh xuất chinh, Nhϊếp Thanh lại bị lệnh cưỡng chế đóng giữ chờ đợi ở hậu phương, cậu còn cảm thấy mất mát một thời gian.
Nhϊếp Dương vừa nghe xong, chợt mở to mắt ra, dáng vẻ kinh ngạc hoảng sợ.
“Sao thúc thúc thay đổi đột ngột như vậy? Không phải lúc trước còn dặn dò huynh phải trấn giữ ở hậu phương sao?”
Ngoài miệng Nhϊếp Dương hỏi như vậy nhưng trong lòng lại xoay tròn mấy vòng.
Lúc này gọi Nhϊếp Thanh ra tiền tuyến, tất nhiên không phải là vì Nhϊếp Thanh có bản lĩnh, hơn phân nửa là thân thể Nhϊếp Lương không xong rồi nên lúc này mới đón Nhϊếp Thanh đi qua. Một khi Nhϊếp Lương xảy ra chuyện không hay ở trên chiến trường, Nhϊếp Thanh cũng có thể lấy tư cách là người thừa kế ổn định tình hình, tiếp quản binh quyền.