Anh ta sống trong một xã hội mà vũ khí là thứ không thể tùy tiện sử dụng, từ nhỏ đến lớn cảnh tượng máu tanh nhất mà anh ta gặp chính là cảnh ông chồng nhà hàng xóm ở quê bạo hành vợ mình, đánh cho bà ấy sưng mặt sưng mũi, kêu trời trách đất. Đó là bóng ma sâu đậm trong lòng anh ta, không ngờ tới xuyên không một chuyến lại có thể nhìn thấy một người sống sờ sờ trước mặt chết đi. Hai mắt cô ngư dân đẫm lệ khiến Lý Uân sợ hết hồn.
Bởi vì điếu ngư chấp pháp, thủy phỉ bị đánh cho không kịp trở tay, Dương Tư chẳng cần phí nhiều sức lực đã giành chiến thắng.
Gã nói: “Tra hỏi kỹ càng cho ta, nếu bọn chúng biết điều để chúng ta sử dụng thì tha cho một mạng, không thì xử lý luôn.”
Phần lớn bọn thủy phỉ ngoài mạnh trong yếu, không phải loại mạnh mẽ gì cho cam, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là bắt được ngay, Dương Tư cũng không cần lo lắng.
Ngược lại thì cái người tự xưng là “quỷ núi” kia lại gào khóc hết sức thảm thiết, lá gan so với cô con gái chưa đầy tuổi của gã còn nhỏ hơn.
“Khóc cái gì?” Dương Tư hỏi anh ta.
Cô ngư dân mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, hai tay hai chân đã mềm nhũn.
“Người... Người chết...”
Cô ngư dân không biết nên nói bản thân may mắn hay là đen đủi nữa, không những gặp được đám người Lý Uân mà còn xin được chữ ký và lời chúc phúc của bọn họ, vốn dĩ đó là chuyện tốt, ai ngờ đâu một giây kế tiếp lại xuất hiện nhiều thủy phỉ như vậy, diễn một màn gϊếŧ người hàng loạt trước mặt anh ta.
Dương Tư lạnh lùng nói: “Thời loạn thế làm gì có chỗ nào không có người chết.”
Lúc xem livestream cô ngư dân cũng nghe những người khác nói ra lời tương tự rồi, lúc đó cảm thấy thật tàn khốc, còn bây giờ lại cảm thấy cực kỳ bi thương.
“Ta... Ta tưởng... gϊếŧ người là phạm pháp?”
Dương Tư giễu cợt nói: “Đó là thời bình, gϊếŧ người trong thời bình mới là phạm pháp, mạng người trong thời loạn còn không bằng cỏ rác.”
Bằng sự quan sát tỉ mỉ của Dương Tư, gã ít nhiều cũng nhìn ra manh mối.
Mặc dù không biết “quỷ núi” này lai lịch ra sao nhưng nhìn không giống người ác độc, chắc là hoàn cảnh sinh hoạt rất đơn thuần.
Cô ngư dân kìm được nước mắt, đồng thời thấy hơi vui mừng.
Vui mừng vì thời gian chuyển kiếp chỉ có mười hai tiếng, vui mừng vì thời đại mình đang sống không có chiến tranh.
Không biết bắt nguồn từ suy nghĩ nào, anh ta dùng thời gian còn lại của mình nói với đám người Tề Khuông những gì anh ta cảm thấy hữu dụng.