Khoảng mười lăm phút trôi qua, hệ thống đang yên tĩnh lại lên tiếng một lần nữa.
Sắc mặt của Nhϊếp Dương hơi đen, thật vất vả mới thiu thiu ngủ, đang sắp rơi vào giấc mộng, không ngờ cái hệ thống quỷ quái này lại ồn ào nhảy ra phá hoại. Hệ thống yếu ớt giải thích: [Không phải ta muốn phá mộng đẹp của ngươi, cơ mà bên ngoài hai dặm có thế lực phe địch đang đến gần đó.]
Nhϊếp Dương tỉnh táo lại trong nháy mắt, con sâu ngủ cũng biến mất.
Cậu ta cố tình giả vờ như bị ác mộng đánh thức, hai cánh mũi phập phồng, hô hấp nặng nề, mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán, ánh mắt sợ hãi.
Nhϊếp Thanh nằm bên cạnh bởi vì lo lắng cho cha nên ngủ không sâu giấc, dễ dàng bị Nhϊếp Dương đánh thức.
“A Dương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhϊếp Thanh lấy áo khoác vào, quẹt diêm lên thì phát hiện Nhϊếp Dương đang sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.
Cậu thấu hiểu nói: “A Dương gặp ác mộng sao?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nhϊếp Dương nắm lấy cổ tay cậu, giọng khàn khàn nói: “Huynh trưởng, mau đánh thức mọi người, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Nhϊếp Thanh chẳng hiểu gì cả, kinh ngạc hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì sao?”
Nhϊếp Dương nói rất nhanh: “Mới vừa nãy tiểu đệ gặp một cơn ác mộng vô cùng chân thực, mơ thấy bóng đen bao trùm bên ngoài thùng xe, gϊếŧ chóc ầm ĩ, còn có người cầm đao xông vào bên trong xe, vì che chở cho đệ mà huynh trưởng không cẩn thận bị kẻ gian chém một đao, máu tươi chảy ròng ròng.”
Nhϊếp Thanh buồn cười: “Không phải vi huynh vẫn đang rất ổn sao, kẻ địch từ đâu tới chứ?”
Nhϊếp Dương dùng đầu lưỡi liếʍ đôi môi khô ráp, khàn khàn nói: “Giấc mộng này thật sự không rõ ràng, huynh trưởng à, có thờ có thiêng có kiêng có lành.”
Nhϊếp Thanh trầm ngâm một lúc, vì yêu mến và quan tâm đường đệ nên nói: “Đệ đừng sợ, vậy để vi huynh cử người đề phòng.”
Nhϊếp Dương vẫn đang giữ vẻ mặt thỏ trắng nhỏ bị giật mình nhưng trong lòng lại đang hỏi hệ thống: [Có bao nhiêu người tới vậy?]
Hệ thống nói ra một con số chính xác.
[Một trăm mười hai người, chắc hẳn là binh lính mai phục của Liễu Hi.]
[Hơn một trăm người? Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến! Đợi đã, không đúng...] Vẻ mặt Nhϊếp Dương càng trở nên âm lãnh, câu ta nói: [Tai mắt của Liễu Hi có lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại hơn ngươi được đúng không? Tai mắt của Liễu Hi phát hiện ra chúng ta, tại sao dọc đường đi ngươi không báo hiệu gì là sao?]