Khương Bồng Cơ nâng má nói: “Cho dù là vậy, nhưng đúng là đáng tiếc.”
Vệ Từ nói: “Từ càng để ý đến một việc, dựa theo lời của binh sĩ phe ta, kẻ địch đến sát giờ mới bắt đầu cảnh giác...”
Khương Bồng Cơ suy nghĩ một lát, trong đầu bỗng nhớ tới Nhϊếp Dương...
Nghe nói cậu ta là ký chủ của một trong nhiều mảnh vỡ hệ thống.
Nếu cậu ta cũng ở trong đội ngũ đó, bọn họ biết trước hành tung của kẻ địch cũng không phải việc gì lạ lùng.
Cô nói: “Thôi được rồi, chuyện này cũng đã đủ để đối phó Nhϊếp Lương rồi, không biết sau khi hắn biết được chuyện này, sẽ vừa sợ vừa tức như thế nào?”
Mục đích của Khương Bồng Cơ là tiễn Nhϊếp Lương về trời sớm.
Nếu tiện tay tóm được Nhϊếp Thanh thì cũng có thể coi là thu hoạch thêm, nếu không tóm được cũng chẳng sao cả, cô không cần cảm thấy quá đáng tiếc.
Vệ Từ thở dài: “Sợ là hắn sẽ tức giận lắm.”
Vệ Từ không để ý đến việc Nhϊếp Lương có chết hay không, anh chỉ để ý đến anh trai mình là Vệ Ưng kiếp trước đã buồn bực mà chết.
Thế nhưng lập trường giữa hai người không giống nhau, có vài việc không thể vẹn cả đôi đường được.
Ngày hôm sau, mặt trời treo lêи đỉиɦ đầu, đám người Nhϊếp Thanh thuận lợi hội hợp với quân Nhϊếp.
“Thiếu chủ bị tập kích sao?”
Vệ Ưng được Nhϊếp Lương phái ra đón Nhϊếp Thanh, từ xa, hắn đã trông thấy binh sĩ trong đoàn Nhϊếp Thanh đều bị thương thì hoảng sợ.
Bởi vì xe ngựa xóc nảy nên Nhϊếp Thanh không thể nào ngủ được, đuôi mắt xanh xao đầy vẻ mệt mỏi.
Cậu nói với Vệ Ưng: “Đúng là đêm qua có một đám địch thừa dịp đánh lén, nhưng A Dương được ác mộng báo trước, cho nên mới không tổn thất toàn bộ đội ngũ.”
Vệ Ưng hỏi: “Thiếu chủ có thể nói rõ ràng hơn được không?”
Nhϊếp Thanh kể lại chuyện xảy ra đêm qua, còn nhắc đến công lao của Nhϊếp Dương, tạo ra ấn tượng tốt trong mắt Vệ Ưng giúp Nhϊếp Dương.
Vệ Ưng vừa nghe là biết tình hình nguy hiểm cỡ nào, hắn cũng coi trọng Nhϊếp Dương hơn vài phần.
“Chủ công đã chờ thiếu chủ lâu rồi, mong thiếu chủ đừng làm chậm trễ thời gian.”
Cho dù nơi này chỉ cách Nhϊếp doanh một canh giờ đi đường, nhưng sau khi nghe lời kể của Nhϊếp Thanh, Vệ Ưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Nhϊếp Thanh gật đầu đồng ý, nhẹ giọng nói: “Vậy thì khởi hành đi.”
Trải qua một đêm bị đánh lén, cậu cũng hiểu tình hình hiện tại nguy hiểm đến mức nào, không biết có bao nhiêu đôi mắt không có ý tốt đang theo dõi bọn họ trong bóng tối.