Đằng trước mưa tên như nước, quân Nhϊếp cũng đâu phải tới để phá ải đâu.
Để giảm bớt thương vong, bọn họ chỉ có thể lùi ra bên ngoài tầm bắn.
Đại tướng quân Nhϊếp: “...”
Ta có câu này, không biết có nên nói hay không!
Mày chơi bẩn vậy, cha mày có biết không?
Một phó tướng nào đó lẩm bẩm: “Đây không phải là trò dắt mũi người ta sao?”
Hắn ta vô tình đoán trúng rồi, Khương Bồng Cơ làm vậy đúng là để chơi hắn mà?
Nhìn ánh mắt căm hận của quân Nhϊếp bên ngoài ải, Khương Bồng Cơ vuốt cái cằm nhẵn thín, búng tay tách một cái.
Cô bảo phó tướng đang thủ trên thành ghé tai lại gần, nói nhỏ với hắn ta vài câu.
Vẻ mặt của phó tướng phơi phới, hắn ta lĩnh mệnh lui xuống, một lát sau, mười tên đàn ông vạm vỡ cường tráng, người cao tám thước, vai rộng bốn thước đạp rầm rầm lên tường thành, một loạt giá kê loa mạ đồng đơn giản được bày ra trước mắt. Đám đàn ông cường tráng dồn khí từ bụng lên, lớn giọng hô to, âm thanh như sấm rền.
“Bọn ta đã tới đại doanh, tướng quân không cần tha thiết đưa tiễn!”
Tha thiết đưa tiễn cái búa!
Đại tướng quân Nhϊếp tức giận gần như muốn hộc ra máu, cả khuôn mặt cứ như bị táo bón lâu năm vậy.
Hắn không cam lòng hạ lệnh lui binh, trong đầu nghĩ xem nên báo cáo ra sao. Bởi vì thời gian hai quân giao chiến với nhau rất ngắn, thương vong thực tế hai bên cũng không lớn, lần giao chiến này không tính là thất bại. Có một điểm không thể không lưu ý, Khương Bồng Cơ liên tiếp làm ra hành động cợt nhả chẳng khác gì cái tát vang dội, hung hăng quẳng mạnh vào mặt quân Nhϊếp. Bọn họ có thể ngụy biện rằng do Khương Bồng Cơ quá vô sỉ, nhưng chuyện này vẫn không thể thay đổi sự thật bọn họ bị sỉ nhục.
Quân Nhϊếp rõ ràng đuổi theo đại quân Khương Bồng Cơ tiến vào ải Trạm Giang, lúc trở về lại giống như một đám gà trống bị đánh bại.
Quân báo tiền tuyến truyền đến tai Nhϊếp Lương trước tiên, đại tướng quân Nhϊếp còn chưa tới nơi, hắn đã biết được đầu đuôi rồi.
Nhϊếp Lương nghe xong mà sắc mặt trắng xanh, nhưng vẻ mặt lại không có biến hóa gì, duy chỉ có hai người đứng cách gần đó mới có thể nhìn thấy ngón tay hắn đang khẽ run lên vì tức giận. Vệ Ưng và Phiền Thần nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng sâu sắc và thảo phạt đối với Khương Bồng Cơ từ trong mắt đối phương.
Mặc dù những văn võ dưới trướng khác không nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng biết bầu không khí trong chủ trướng bất thường, ai cũng lập tức yên lặng như tờ.