Kỳ Quan Nhượng tiến lên phía trước nói: “Có thể cho Nhượng xem qua một chút được không?”
Khương Bồng Cơ gằn giọng nói: “Cầm lấy xem đi, huynh đừng tức giận đến nguy hiểm tính mạng là được.”
Sau khi xem xong, sắc mặt của Kỳ Quan Nhượng tái xanh, anh ta lại đưa bức thư cho Vệ Từ - người đứng gần anh ta nhất.
Vệ Từ nghi ngờ nhận lấy, sắc mặt cũng không tốt.
Anh nói: “Đây là một bài thơ họa lại.”
Kiếp trước Vệ Từ sống ở Trung Chiếu rất nhiều năm, dĩ nhiên cũng biết được phong tục bên kia. Mỗi lần trước sau lễ hội hoa, phần lớn sĩ tộc quý nữ đều sẽ bận rộn, tham gia đủ loại tiệc rượu hội thơ. Cùng lúc đó, đàn ông đến tuổi cũng sẽ được mời, nói trắng ra chính là hiện trường nam nữ xem mặt cỡ lớn. Nếu như nhà gái có ý với một người đàn ông nào đó thì sẽ viết lên trên khăn hoặc túi thơm một bài thơ ngắn tỏ tình, nhờ đó thể hiện tài hoa của mình. Sau khi người đàn ông nhận được, nếu như có ý với người phụ đó thì sẽ nhận lấy quà, nếu như không muốn thì sẽ viết bài thơ họa lại để từ chối.
Đương nhiên, đây cũng là phong tục hơn hai mươi năm trước rồi, nó từng là một lễ hội lớn ở Trung Chiếu.
Từ lúc yêu hậu viết nữ tứ thư gì đó, ràng buộc phụ nữ trong thiên hạ, truyền thụ đức tính phụ nữ, truyền thống này cũng bị coi là cặn bã mà mạnh mẽ dẹp bỏ.
Đừng nói là nam nữ thân thiết với nhau, âm thầm truyền tín vật cho nhau, cho dù họ gặp mặt cũng đã bị coi là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Hành động hồi âm này của Nhϊếp Lương chẳng phải là để truyền đạt ý muốn nói rằng… đừng tự mình đa tình, ta không có ý gì với cô hết.
Kỳ Quan Nhượng hừ lạnh nói: “Tên Nhϊếp Lương này đúng là không thể coi thường.”
Rõ ràng là một sự sỉ nhục rất lớn, đối phương không chỉ nhịn xuống được mà còn phản công đẹp mắt, khiến Khương Bồng Cơ ngậm bồ hòn âm thầm chịu đựng, đúng là người lợi hại.
Vẻ mặt Vệ Từ lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Có điều, trong lòng anh chắc chắn không được bình tĩnh như bên ngoài, không nhìn thấy bức thư kia sắp bị anh bóp thành một cục rồi sao?
Bọn họ đều chờ quyết định của Khương Bồng Cơ, viết phong thư hồi đáp lại hay là hành động nào khác.
Khương Bồng Cơ lại có vẻ rất thoải mái, cô nói: “Trả lời cái gì mà trả lời? Hai nhà chư hầu thư từ qua lại thường xuyên, con cháu đời sau sẽ nói thế nào? Nhϊếp Lương đã tự đặt lý do cho chuyện ta tặng hắn quần áo nữ nhân rồi, nếu như ta lại viết tin hồi đáp, đây chẳng phải là đúng như lời hắn nói sao? Không để ý tới hắn, đánh trả lại trên chiến trường là được.”