Cô thật sự không để chuyện này trong lòng, nhiều nhất chỉ là cảm thấy Nhϊếp Lương rất tự yêu bản thân mình mà thôi.
Nhưng mọi người lại như mắc nghẹn ở cổ họng, hận không thể chạy đến trước mặt Nhϊếp Lương ngay lúc này để lấy lại danh dự.
“Các huynh cũng đừng để ý đến chuyện này, mánh khóe nho nhỏ mà thôi, hãy xem mánh khóe thật sự với hắn trên chiến trường đi. Sắc trời không còn sớm nữa, giải tán đi.”
Mọi người giải tán, nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó, nên ăn cơm thì ăn cơm, duy chỉ có một mình Vệ Từ lén trở lại.
Hình như Khương Bồng Cơ đã sớm đoán trước được, nên cô nâng má, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh.
“Tử Hiếu như vậy là đang ăn giấm chua sao?”
Vệ Từ thở dài một hơi: “Sao Từ lại ghen ghét bởi điều này?”
Anh chỉ lo lắng chủ công nhà mình thật sự tức giận, vì không muốn để cho người khác lo lắng mà cố tỏ ra kiên cường.
Bây giờ nhìn kĩ, cô thật sự không để đòn phản kích của Nhϊếp Lương trong lòng.
Không hiểu sao anh lại có chút đau lòng không tên?
Nhϊếp Lương làm việc mạnh mẽ như hổ, đòn phản kích đẹp mắt như vậy, thế nhưng đối thủ là một người “mù mắt”, trực tiếp bỏ qua động tác của hắn.
“Thế thì thật đáng tiếc, ta còn muốn nhìn thấy biểu cảm ghen tị của huynh đấy.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Lúc nào huynh cũng phản ứng bình tĩnh như vậy, thỉnh thoảng con gái nhà người ta cũng sẽ không có cảm giác an toàn. Đôi khi, ta cũng sẽ sinh ra lòng nghi ngờ, rốt cuộc tình cảm Tử Hiếu đối với ta là lòng trung thành của thần tử đối với quân chủ hay là lòng mến mộ của đàn ông đối với phụ nữ? Đối với vấn đề này, Tử Hiếu không định cho ta một câu trả lời để cho ta yên tâm sao.”
Hai mắt Vệ Từ nhắm lại rồi lại mở ra, ánh mắt vẫn trong suốt rõ ràng như cũ.
Anh quá hiểu rõ người phụ nữ trước mắt này, người này cơ bản không có khả năng vì chuyện tình cảm mà lo được lo mất, điều này anh đã biết rõ ở kiếp trước rồi.
Nếu như cô thật sự là một người phụ nữ tầm thường rơi vào bể tình như vậy thì cô đã không phải là vị bệ hạ mà Vệ Từ quen biết rồi.
Khương Bồng Cơ bị anh nhìn đến nỗi hơi xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng.
“Được rồi, ta không trêu chọc huynh nữa. Không phải ta chỉ muốn nhìn thấy phản ứng ghen tị của huynh thôi sao, ngay đến điểm này mà huynh cũng không thỏa mãn ta.”
Vệ Từ thừa nhận: “Dĩ nhiên Từ cũng có ghen ghét, nhân chi thường tình*, sao chủ công lại cho rằng Từ không có cảm xúc mà nam nhân bình thường nên có?”