Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 900: Bá chủ phương bắc (37)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Phúc Thọ sao..

Đây là một cái tên có ngụ ý rất hay...” Vệ Từ chỉ nói một câu như vậy, sau đấy tâm tình ủ rũ cả nửa ngày

Có điều khúc mắc của anh đã được tháo gỡ hơn phân nửa, cho nên anh cũng chỉ khó chịu một lúc rồi thôi

“Vệ tiên sinh, chủ công dặn riêng tiểu nhân đưa một phong thư đến cho ngài, bây giờ đã đặt trong phòng của ngài rồi.” Trên khuôn mặt Vệ Từ lộ vẻ kinh ngạc, anh đặt thẻ tre trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn người truyền tin

Chủ công có mật thư đưa cho anh, vậy chắc chắn là chuyện quan trọng

Sao có thể đặt lung tung trong phòng anh được chứ? Thường ngày trong phòng đều có tôi tớ ra vào quét tước,3nếu không cẩn thận làm mất mật thư, để lỡ chuyện lớn của chủ công thì phải làm sao? Vệ Từ vội vàng bỏ hết mọi công việc lại đó, bước chân như bay mà đi về căn phòng của mình, trên bàn trà quả nhiên có đặt một phong thư

Anh nghiệm mặt, mở sáp thư rồi lấy lá thư từ bên trong, sau đó mở ra xem

Giống như bị người ta điểm huyệt, anh cứng đờ tại chỗ, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên, vành tai đỏ hồng

Trên đó không viết chuyện cơ mật quan trọng gì nhưng đối với Vệ Từ mà nói, còn nguy hiểm hơn tin tức Cơ mật rất nhiều

Trên tờ giấy viết thư lớn chỉ viết có năm chữ, kiểu chữ còn rất kỳ lạ,1mỗi một chữ đều tròn vo, thế nhưng lại cực kỳ quen thuộc với anh

Mỗi khi tâm trạng người nọ vô cùng vui vẻ, cô sẽ thích dùng kiểu chữ đặc biệt này

[Tử Hiếu, nhớ huynh rồi.]

Nhớ...

Vệ Từ hoàn hồn từ trong kinh ngạc, anh vội vã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, suýt chút nữa thì đè vào tay áo của mình, cơ thể lảo đảo mất một lúc.

Chột dạ nhìn xung quanh, sau khi xác định rằng không có ai, lúc này anh mới gấp kĩ tờ giấy rồi nhét trở lại, lén lút đặt nó vào trong một cái rương gấm.

Cái rương đó không đặt thứ gì đặc biệt cả, tất cả đều là đồ riêng mà Vệ Từ đi tới đâu cũng muốn mang theo tới đó.

Là một cái túi thơm cũ3kỹ, bức vẽ khi nhàn rỗi, cái áo choàng lông thỏ được giữ kỉ nên màu sắc vẫn còn tươi sáng..

Bây giờ lại có thêm một phong thư.

Vốn anh muốn đặt phong thư này vào tầng đầu tiên của cái rương, chỉ có điều nghĩ đến bạn xấu bên cạnh, sợ Phong Chân lại chơi trò ngủ cùng giường với mình, Vệ Từ nhét phong thư này vào ngăn xếp áo choàng

Giống như muốn xóa đi dấu vết vậy, đặt hết mọi thứ về chỗ cũ

Bởi vì phong thư này, trong lòng Vệ Từ rối loạn, thậm chí ngay cả ngủ cũng ngủ không yên

Đêm hôm đó anh còn mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ quái, mãi đến lúc tỉnh dậy mà trước mắt anh vẫn còn hiện ra cảnh tượng đối phương3làm khẩu hình miệng của bảy chữ

[Sau này cho huynh đặt tên nhé.] Đây không phải là chuyện đặt tên hay không đặt tên, đây là vấn đề kinh hãi hay không kinh hãi đó! Vệ Từ để tay lên ngực mà tự hỏi lòng mình..

Giấc mơ là do suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ trong tiềm thức của anh lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy sao? Vấn đề này, từ đầu đến cuối anh vẫn không có đáp án

“Tâm trạng hôm nay của chủ công không tệ, chẳng lẽ đám phần tử ngoan cố kia cuối cùng cũng chịu nhượng bộ rồi?”

Phong Chân nhấc tay áo che miệng ngáp, đôi mắt gần như đã hợp thành một đường thẳng, trên mặt viết hai chữ “buồn ngủ” rất lớn

Khương Bồng Cơ9cười nói: “Hôm qua có một giấc mơ đẹp.”

Hóa ra là mơ một giấc mơ đẹp sao, hại anh ta vui vẻ hụt rồi.

Phong Chân giả vờ khoa trương mà đấm vai, oán giận nói: “Bọn họ cứ tiếp tục không chịu nhượng bộ như vậy

Cho dù là thời tiết giá lạnh thì thi thể để hơn một tháng có lẽ cũng đã thối rữa đến không thể thổi hơn được nữa rồi

Hà tất phải thế: Bọn họ đã mất thời cơ phản kháng tốt nhất, bây giờ chỉ là sự giãy giụa trước khi chết mà thôi.” “Con rết trăm chân, đến chết vẫn còn giãy giụa

Không thể mất cảnh giác được, vẫn phải đề phòng cho tốt.” Khương Bồng Cơ biết rõ năng lực của đám sĩ tộc, còn chưa khiến bọn họ khuất phục hoàn toàn hoặc đánh cho bọn họ tàn phế, chỉ cần bọn họ còn ghi hận trong lòng vậy sẽ có một ngày bọn họ lén lút cắn ngược cô một cái

Nếu bọn họ thức thời, Khương Bồng Cơ còn có thể cho bọn họ kéo dài hơi tàn

Nếu bọn họ không thức thời, cô chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt mà trừ khử toàn bộ

Cô muốn củng cố quyền lợi ở phương Bắc, dù sao cũng phải có người làm vật hy sinh

“Thần biết nặng nhẹ, chủ công cứ yên tâm.”

Đối với Đông Khánh, mùa đông năm nay nhất định không hề bình yên

Khương Bồng Cơ làm chủ Sùng Châu, quận Hứa

Liễu Xa lui về phía sau.

Anh hùng hào kiệt trong thiên hạ chỉ yên lặng.

Bọn họ thấy rõ ràng, bây giờ Khương Bồng Cơ đã hoàn toàn xứng đáng với vị trí bá chủ phương Bắc

Nếu đến đầu xuân mà cô có thể đứng vững gót chân, tiếp nhận được các mối quan hệ và thể lực mà Liễu Xa để lại một cách tốt nhất, vậy thì trong toàn Đông Khánh không có ai có thể chống lại có một cách trực diện.

Ngụy Đế Xương Thọ Vương không thể, Hứa thị ở quận Chiết không thể, Mạnh thị ở Thường Châu cũng không thể, còn triều đình đang kéo dài hơi tàn ở Kham Châu lại càng không thể

Chỉ cần nghĩ đến địa bàn bây giờ của đối phương cũng đã đủ khiến các thế lực chư hầu trong Đông Khánh thở không nổi.

Phát lệnh chiếu hiển một cách rộng rãi, xây dựng Kim Lân Các, tặng sách cho danh sĩ, tình nguyện soạn sách giúp người trong thiên hạ!

Bốn chuyện này, cho dù quăng ra chuyện nào cũng có thể tạo nên sự rung chuyển của các thế lực khắp nơi.

Trước tiên nói đến lệnh chiếu hiện này đi, đây không phải là thứ mà bất cứ ai cũng có thể phát

Người đầu tiên thực hiện chính là thánh nhân của bảy trăm năm trước, cầu tài biến pháp, một tay dẹp loạn, một tay định càn khôn Người thứ hai là Thái Tổ của triều Đại Hạ, dưới sự khuyên ngăn mãnh liệt của Hoàng Phủ Thừa tướng mà xây đài cao chiêu hiền cầu tài

Đây cũng là một trong những vốn liếng ban đầu để Thái Tổ có thể bộc lộ tài năng, thống nhất Thần Châu trong thời kỳ mười sáu nước loạn lạc

Nếu không có lần cầu hiền tài trên đài cao kia, thời kỳ mười sáu nước loạn lạc còn có thể kéo dài hơn trăm năm.

Bây giờ..

Lại đến lượt con gái Liễu thị noi theo tiên hiền

Càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng! Lại nói việc xây dựng Kim Lân Các, cho phép con em nhà nghèo có thể mượn sách miễn phí, chuyện này đã chạm đến thần kinh của không ít sĩ tộc, dẫn đến chuyện bọn họ dùng ngòi bút lên án cô

Có điều, cho dù trong lòng bọn họ luôn cho rằng sĩ tử nghèo khó không có tư cách đọc sách thánh hiền, thế nhưng ngoài miệng lại không thể nói như vậy

Cho nên bọn họ dùng thừa tướng tiền triều là Hoàng Phủ Tu để làm điểm đột phá.

Người ta đã chết mấy trăm năm, bởi vì Khương Đồng Cơ, ông lại bị rất nhiều đệ tử sĩ tộc kéo ra quất xác bằng ngôn ngữ.

Mọi người đều nói Hoàng Phủ Thừa tưởng là tại tinh* giáng thể

Loạn thể mười sáu nước hơn hai trăm năm cũng là do ông dẫn tới, lại còn chửi bới ông áp chế ấu chủ, thích đồng binh đao

Thậm chí còn nói người này khai phủ tự lập, rõ ràng là có ý mưu đồ tạo phản

Nếu không phải Hạ Cao Tông nằm gai nếm mật, chịu nhục chịu khổ thì sao có thể tru diệt gian tướng? Lật lại sách sử, cuối cùng gian tướng cũng rơi vào kết cục phân thây

Liễu Hi dám nói theo ông mà xây dựng Kim Lân Các, đương nhiên sẽ không có kết quả tốt

Sau khi chửi rủa một hồi thì bọn họ vô cùng thích chí, người không biết còn tưởng là phương Bồng Cơ đã đào mộ tổ nhà bọn họ.

* Tai tinh: ám chỉ kẻ mang họa tới.

Tổng kết lại, có thể khẳng định rằng Khương Bồng Cơ có ý tạo phản, nếu bây giờ không diệt trừ, ắt hẳn sau này sẽ gieo họa cho dân chúng trong thiên hạ, đến lúc đó thì đã muộn

Một bài hịch văn, dõng dạc hùng hồn

Chỉ tiếc rằng mắng đi mắng lại cũng chỉ là một đám người đó

Vì sao bọn họ hăng hái chửi bới như vậy, đám người trong thiên hạ có bị ngu không?

Còn việc tặng sách cho danh sĩ khắp thiên hạ, tình nguyện soạn sách giúp người, hai chuyện này trong mắt người khác, chẳng khác gì là quảng bá của dư luận.

Có ngu mới tin!

Không lâu sau, rất nhiều người bị vả mặt đến sưng vù.

Thiên hạ danh sư là Uyên Kính tự mình đến Hoàn Châu, ông và Trình Thừa cùng nhau thảo luận về tài liệu giảng dạy vỡ lòng.

Tộc trưởng Phong thị của Thượng Dương - Phong Nhân tặng mười nghìn quyển sách cho Kim Lân Các còn chưa thành lập, nhân đó cũng gia nhập vào đội phát triển tài liệu giảng dạy vỡ lòng.

Hai người kia, một người là danh sĩ điển hình, một người là tấm gương của sĩ tộc, tất cả đều là nhân vật thuộc cấp bậc đại boss!

Trong thời đại viễn cổ tin tức lạc hậu, hiệu ứng từ người nổi tiếng vô cùng tốt

Có hai biển quảng cáo sống là Phong Nhân và Uyên Kính, lẽ nào fan não tàn của bọn họ lại không nghe theo? Sĩ tử nghèo khó nhìn thấy mà thèm những quyển sách miễn phí trong Kim Lân Các, ước gì có thể làm cho mình một đôi cánh để bay đến Hoàn Châu.