Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 907: Có ai không phải “tiểu công chúa” (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Bọn chúng thực sự coi Hoàn Châu là thiên đường làm việc thiện chắc?

Bọn chúng thực sự coi họ là những kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ, vung tiền như rác hay sao? Bọn chúng thực sự cho rằng các loại tàng thư phong phú trong Kim Lân Các có thể mượn đọc, sao chép không chút kiêng nể nào sao? Mẹ nó, ăn của bọn họ, dùng đồ của bọn họ, ở chỗ của bọn họ, đọc sách của bọn họ, đến cuối cùng buông đũa bát xuống còn mắng chửi tiểu công chúa của bọn họ

Lão Thiên Vương nào cho cái quyền đó thể:

Mắt thấy vầng khí đen xung quanh Từ Kha càng lúc càng nồng đậm, đã chạm3đến giới hạn rồi

Đại quản gia Hoàn Châu Từ Kha cuối cùng cũng phát điên rồi.

“Công Liêu, cậu vào đây.” Trình Viễn đúng lúc đi ngang qua nghe thấy lời này, da đầu lập tức tê rần, đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt

Đừng nhìn Từ Kha mấy năm nay chỉ luôn quản chuyện nội chính, gần như chỉ cắm rễ ở huyện Tương Dương, cực ít ra ngoài giải quyết việc công, nhưng Trình Viễn không dám xem nhẹ cậu chút nào.

“Từ chủ bộ có gì phân phó?” Từ Kha sắc mặt âm trầm nói: “Có một chuyện giao cho cậu đây

Ở Hoàn Châu có kẻ làm tổn hại tới thanh danh của chủ công, điều này1chính là giẫm lên thể diện của chúng ta! Nếu như để chuyện này truyền tới tai chủ công, người nhất định sẽ trách cứ chúng ta quản lý không tốt

Bị trách cứ đã đành, chỉ sợ người trong thiên hạ bởi vậy mà hiểu lầm chủ công quản lý không nghiêm, tính tình nhát gan, người nào cũng có thể nói xấu người

Chủ nhục thần chết, Công Liêu có hiếu không?”

Trình Viễn nói: “Tất nhiên là hiểu rõ.”

Nói ngắn gọn là kẻ nào dám bắt nạt chủ công của bọn họ, kẻ đó chết chắc!

Biểu cảm của Từ Kha bình tĩnh lại một chút, quay sang nói với Trình Viễn: “Công Liêu, lại gần đây nói chuyện.” Trình Viễn tiện3đà bước lên phía trước, ngồi xuống cạnh bàn của Từ Kha.

Hai người xì xào bàn tán

Trình Viễn nghe xong, biểu cảm ngưng trong chuyển thành ngạc nhiên, cuối cùng hóa thành thương hại.

Ban đầu trong lòng vẫn còn chút căm phẫn, tức giận mắng mấy kẻ từ chối chinh tích không phải người, bây giờ lại có chút thông cảm

Đắc tội với ai không đắc tội, lại cứ nhất thiết phải đắc tội với bọn người Hoàn Châu bao che khuyết điểm không nói đạo lý này?

Phụ thân nói không sai, mảnh đất Hoàn Châu này quả nhiên là ngọa hổ tàng long.

Đúng là Từ Kha xuất thân thấp hèn, nhưng nếu nói về thủ đoạn quản lý nội chính3thì cậu có thể đứng trong top ba của tập đoàn Hoàn Châu, dõi mắt cả Đông Khánh thì e là cũng lọt vào top năm đại thần

Người này không chỉ là người đứng đầu nội chính mà còn nhận được sự tin tưởng sâu sắc của chủ công, gần như không có cục diện rối rắm nào mà cậu không giải quyết được.

Một khi Từ Kha đã quyết định chỉnh đốn ai thì chắc chắn sẽ chỉnh đến chỗ chết

Tính tình Trình Viễn nhã nhặn, ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời hiếu thuận, Trình Thừa nói cậu cần phải học hỏi nhiều hơn, cậu tuyệt nhiên sẽ không gây chuyện

Cậu nghe theo lời dặn dò của Trình Thừa,9yên tâm phò trợ cho mấy người Từ Kha, vừa bận bịu học tập xem làm thế nào để ổn thỏa toàn bộ cục diện, tích lũy kinh nghiệm cho tương lai

Chủ công dã tâm bừng bừng, tham vọng chắc chắn sẽ không dừng lại tại một châu một quận

Chờ sau này mạng lưới trải rộng ra triệt để, người nhất định sẽ chuyển tâm phúc của mình đến các nơi, lúc đó mới là cơ hội tốt để Trình Viễn thể hiện tài năng

Cuối cùng, Trình Viễn có chút lo lắng đáp: “Từ chủ bộ, nếu làm như thế..

Chỉ sợ bên ngoài lại nói chủ công làm như vậy không ổn...” Ví như, thân là chủ một châu nhưng không hề khoan dung độ lượng

Đâu cần phải phân cao thấp với mấy sĩ tử áo trắng nói sai vài câu, như thể có mất thể diện quá không? Từ Kha cười lạnh một tiếng, cậu nói: “Cậu cảm thấy dân chúng nhiều miệng hơn hay là mấy tên toan nho gây trở ngại kia nhiều miệng hơn?” Đối với câu nói này, Trình Viễn không đáp lại nữa

Từ Kha nói: “Ta nhớ rõ, Tử Hiếu có một câu nói rất hay.” Trình Viễn hiếu kỳ hỏi: “Tử Hiếu tiên sinh đã nói gì?” “Đắc tội ai cũng đừng đắc tội người viết sách!” Trình Viễn lúc đó còn không hiểu rõ câu này có ý tứ gì, qua mấy ngày cậu liền hiểu được

Mấy sĩ tử không nhận chinh tích phát ngôn bừa bãi, chửi bới Khương Bồng Cơ khắp nơi, liên tiếp mấy ngày liền nhưng Hoàn Châu đối với vấn đề này không hề có một chút phản ứng.

Sáu người kia càng thêm to gan, luôn mồm nói chuyện này chưa xong đâu

Hai người còn lại vẫn muốn giữ thể diện, hận không thể kéo cảm giác tồn tại của mình xuống thành con số không.

Các huynh đệ a, điều này có nghĩa gì? Có nghĩa là vị châu mục Hoàn Châu kia cũng biết được miệng đời đáng sợ, sợ rồi! “Mấy người Hoàn Châu kia chỉ là gánh hát rong, loại người thấp kém không biết tới Khổng Mạnh, tại hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ

Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không nói đến phải tạo dựng nên được đại nghiệp gì nhưng cũng không thể dưới tay của một người phụ nữ

Cái đồ chinh tích vứt đi kia, những ai chấp nhận điều này thì khác nào đã thừa nhận mình không bằng một người phụ nữ vô tri chứ? Làm vậy thực sự không có một chút khí chất nam nhi nào trong huyết quản, quá đáng cười, quá đáng xấu hổ

Sợ là xuống dưới cửu tuyền rồi còn bị tổ tông tát cho vài cái.” Bọn họ từ chối lời mời tuyển chọn không phải là vì đề cao thanh danh và giá trị của bản thân, bọn họ là hoàn toàn khinh thường điều này hiểu không?

Khinh thường những kẻ bán mạng nhận lệnh dưới tay của phụ nữ

Bọn họ càng chửi càng hăng, càng khiến cho châu mục Hoàn Châu kinh sợ, thái độ im lặng khác thường khiến không ít người cười nhạo

Có điều bọn họ rất nhanh cũng không cười nổi nữa.

Từ Kha không ra uy, thật sự coi cậu là bà quản gia à?

“Có câu hỏi của tuần này rồi.”

“Có rồi? Chúng ta đi xem một chút đi.”

Bảy ngày thi một lần, bây giờ đã trở thành lệ cũ, lặng lẽ trở thành con đường tuyển chọn nhân tài ở Hoàn Châu.

Con đường này không cần gia thế, dung mạo, đức hạnh, chỉ cần năng lực và tài hoa.

Một khi đạt tiêu chuẩn, cho dù là xuất thân bần hàn thấp kém đến đâu thì cũng đều có thể gia nhập vào thể lực Hoàn Châu.

Đối với rất nhiều sĩ tử xuất thân nghèo khó không có chỗ dựa mà nói, đây là cơ hội vô cùng tốt để cá chép hóa rồng.

Mỗi ngày ra đề, lúc nào cũng có một lượng sĩ tử lớn vây xem.

Một đám người tụ lại trước bảng thông báo, ngoại trừ số ít người thiếu thông minh, những người khác nhìn thấy rõ đề mục thì trong lòng liên cảm thấy lạnh lẽo

Không giống với những đề đã ra trước đó, đề lần này chỉ có một câu: Lấy đức báo oán? Lấy gì báo đức? “Đề này cũng được xem là để sao? Thánh nhân đều đã đưa ra đáp án rồi, đương nhiên là lấy chính trực báo oán, lấy đức báo đức.” Không biết là cái miệng của kẻ kém thông minh nào phát ngôn ra câu này, sắc mặt của mọi người rất không tốt

Đáp án này đã được thông qua bởi các thánh nhân, bọn họ đương nhiên biết, nhưng liên hệ với sự kiện gần đây lại có cảm giác không hay lắm.

“Thế này sao có thể tính là để bài, rõ ràng là “Tuyên chiến” Có người không nhịn được mà thì thầm.

“Tuyên chiến cái gì?” Người thiếu thông minh vẫn rất nhiều, bọn họ chỉ biết học thôi, chẳng biết nghe ngóng thông tin bên ngoài gì cả

“Ai..

Đây rõ ràng là Hoàn Châu muốn nói với thiên hạ, bọn họ là muốn lấy chính trực báo oán.” Khỏi cần phải nói, chí ít Hoàn Châu tu sửa Kim Lân Các, cung cấp miễn phí mấy vạn tàng thư cho bọn họ xem, đây chẳng lẽ không phải “Đức” sao? Không ít người được hưởng ân huệ nhưng lại không biết ơn, mặt dày vô sỉ trả đũa, cái này chẳng lẽ không phải “bán”? Bởi vậy, không thể trách Hoàn Châu lựa chọn cách “Lấy chính trực báo oán” để lấy lại danh tiếng được, chỉ trách mấy tên không có mắt đã không biết ơn lại chỉ biết đổ thừa! Sáu người kia đương nhiên cũng nhìn thấy nội dung của đề bài, ngoại trừ ba sĩ tử nghèo khó lo lắng trong lòng ra thì ba tên còn lại không hề suy nghĩ gì về chuyện này

Nếu như Hoàn Châu thực sự có bản lĩnh, trực tiếp phái người bắt bọn họ là được, làm sao phải quanh co như thế?

Đáng tiếc, mấy người kia không biết ở một vị diện xa xôi khác, có một người là thanh quan Trần Thế Mỹ.

Bằng không, bọn họ sẽ không có suy nghĩ ngu xuẩn như vậy

Trần Thể Mỹ là một vị quan thanh liêm, bởi vì đắc tội với một biên kịch, cuối cùng lại trở thành một người đàn ông tuyệt thế cặn bã lưu truyền thiên cổ.

Từ Kha sẽ không ác ý sắp xếp kết cục như vậy cho mấy người kia, nhưng cũng sẽ không để cho bọn họ có được chút thanh danh tốt đẹp.