Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 937: Độc kế thỏ cừu (10)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Tuy Bắc Cương có người tôn sùng văn học nhà Hán như Ngột Lực Bạt nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ thuộc số ít mà thôi

Đa số người Bắc Cương vẫn duy trì tính xâm lược và hủy hoại

Sự hủy diệt nền văn minh của họ vượt xa sự bảo vệ và phát triển

Ngay cả Ngột Lực Bạt, gã ta học văn hóa nhà Hán cũng chỉ là để tìm hiểu ưu điểm và khuyết điểm của Trung Nguyên, định dùng văn hóa nhà Hán để xâm lược Trung Nguyên, chiếm đoạt vùng đất màu mỡ này.

Để cho đám ngoại tộc Bắc Cương xâm lược Trung Nguyên, rốt cuộc sẽ có kết cục gì thì sử sách đã đưa ra câu trả lời

Lịch sử xa xưa không nói, chỉ nói sử gần đây

Tứ bộ Nam Man và tam tộc Bắc Cương đều là ngoại tộc,3trước kia sau khi đánh chiếm Nam Thịnh xong, họ đi đến đâu là tàn phá đến đó, không chừa lại một gốc cây ngọn cỏ

Tàn sát dã man, ngang ngược cướp bóc, giết người cướp của, chuyện ác nào bọn chúng cũng có thể làm

Thủ đoạn xâm lược đẫm máu này đã khơi dậy sự phản kháng và lòng căm hận của người Hán ở Trung Nguyên

Tấm gương của người đi trước là tứ bộ Nam Man, tuyệt đối không thể xảy ra ở Đông Khánh! Tổn Văn nheo mắt, che giấu sự tàn khốc cùng suy nghĩ sâu xa lóe lên trong con ngươi

Vệ Tử nói cho ông biết bước tiếp theo nên làm như thế nào, nhưng không nói từng bước cặn kẽ, tất cả vẫn phải dựa vào sự tính toán của chính ông

“Đại vương Bắc Cương có tổng cộng chín người1con trai, ta nên chọn người nào mới ổn?” Chọn ai không khó, khó là ở việc khiến cho chín vương tử đầu với nhau ngang sức ngang tài, đảm bảo rằng bọn họ sẽ chia Bắc Cương ra thành nhiều phần.

“Đại vương tử mất mẹ từ nhỏ, mặc dù là con trai trưởng nhưng trời sinh tính tình hung ác lại còn hoang dâm

Thậm chí hắn còn có sở thích đánh chết nô lệ nhà Hán để mua vui.”

Tôn Văn viết một chữ “Đại” lên trên tờ giấy Tuyên đắt tiền, sau đó lại nhanh chóng vẽ thêm một dấu gạch chéo phía trên chữ “Đại”

Nếu xúi Cáp Luân Sát phò tá Đại vương tử, cho dù Cáp Luân Sát là một tên ngốc thì ông ta cũng sẽ không làm theo

Ai bảo Đại vương tử chính là đống bùn loãng không thể trát tường6chứ, mặc dù khi còn trẻ hắn cũng từng anh minh cơ trí nhưng tuy nhiên mấy năm gần đây lại thực sự quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức không chịu nổi.

“Nhị vương tử thì anh cũng thiện chiến những thể lực của bộ lạc nhà mẹ quá mạnh, nếu phò tá hắn sợ sẽ bị phản lại, không ổn.” Tôn Văn lại viết một chữ “Nhị”, liệt kê sơ lược những ưu khuyết điểm của Nhị vương tử, sau đó thẳng tay gạch đi.

“Tam vương tử thì thường hay qua lại với Ngột Lực Bạt, thậm chí còn mặt dày nhận đối phương làm thầy, cùng gã ta học văn hóa nhà Hán...”

Tôn Văn ngồi suy nghĩ, ông từng nhìn thấy vị Tam vương tử kia từ xa, trông hắn rất hiền lành nhưng giữa hai hàng lông mày lại đầy dã tâm, nếu4phò tá người này há chẳng phải là tạo ra Ngột Lực Bạt thứ hai cản trở bọn họ, ngược lại còn thêm khó khăn cho chủ công sao? Cho nên, người này cũng không ổn.

“..

Tứ vương tử do nô tỳ sinh ra, địa vị thấp hèn, dòng máu thấp kém, có điều hoàng hậu Bắc Cương không có khả năng sinh đẻ đã nhận hắn làm con nuôi, cũng coi như thể lực nhà mẹ lớn mạnh

Nhưng em gái ruột của hoàng hậu lại sinh ra Lục vương tử, Tứ vương tử tất nhiên sẽ trở thành bàn đạp cho Lục vương tử..

Cái này thì có thể cân nhắc thêm

Nếu không thành công thì vẫn có thể khích bác hẳn tranh đấu với Lục vương tử? Nên có thể giữ lại để xem xét.”

Tôn Văn liên tiếp loại bỏ ba vị vương tử, tạm thời3chỉ thấy hứng thú với vị vương tử thứ tư này.

Ông lại tiếp tục đếm, Ngũ vương tử và Tam vương tử là anh em ruột nhưng hai người rõ ràng không hòa thuận, ngấm ngầm gây khó dễ lẫn nhau.

Lục vương tử là con trai của em gái ruột hoàng hậu đương nhiệm, thân phận địa vị của hắn có thể nói là cao quý nhất trong chín vị vương tử.

Nói cách khác, ngoài Nhị vương tử nắm binh quyền trong tay ra, Lục vương tử là người có khả năng tranh giành ngôi vị đại vương Bắc Cương cao nhất

Thất vương tử rất hay qua lại với các thương nhân Bắc Cương, bởi vì lợi dụng mối quan hệ của bộ lạc tộc mẹ hắn nên hắn nhận được không ít hoa hồng từ các thương nhân, kiếm được rất nhiều tiền

Thất vương tử thì không đáng lo ngại, bởi vì người này và Bát vương tử, Cửu vương tử rất thân nhau

Tuy không phải anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, nhưng Thất vương tử đối xử rất tốt với Bát vương tử, cần tiền thì cho tiền, cần người thì cho người

Với tình hình trước mắt, có thể phân hai vị vương tử này về một phe

Còn vị Cửu vương tử cuối cùng, hắn và Tứ vương tử là cùng một mẹ sinh ra nhưng hắn không được hoàng hậu nhận nuôi, địa vị vô cùng thấp hèn.

Tôn Văn phân tích qua tình hình của chín vị vương tử của đại vương Bắc Cương, trong đầu ông đã có kế hoạch rõ ràng

Vì lý do an toàn, ông định sẽ tương kế tựu kế.

Ngoài mặt thì nâng đỡ Tứ vương tử, nhưng lại ngấm ngầm trợ giúp Cửu vương tử, ông sẽ mượn tay Tứ vương tử để loại bỏ các vương tử khác, sau đó lại mượn tay Cửu vương tử để loại bỏ Tứ vương tử

Còn làm thế nào để loại bỏ các vương tử Bắc Cương trừ Tứ vương tử và Cửu vương tử ra, ông phải suy nghĩ thật kĩ

Tốt nhất là một mũi tên trúng hai đích, không trực tiếp giết chết mấy vị vương tử Bắc Cương nhưng có thể kích thích thêm mâu thuẫn giữa bọn họ với đại vương Bắc Cương.

Đến lúc đó...

Khà khà, có trò hay để xem rồi đây

Tôn Văn mặt không cảm xúc, ông đặt tờ giấy Tuyên đắt tiền đã bị xé nát lên trên ánh nến để đốt đi, xóa sạch mọi dấu vết

Vệ Tử Hiếu à Vệ Tử Hiểu..

Người phải nhớ kĩ lời hứa của mình, như vậy mới không phụ mưu kế của lão phu.”

Thời gian Tôn Văn gia nhập có hơi lúng túng.

Nếu sớm một chút, ông và chủ công có thể vun đắp tình cảm hoạn nạn có nhau

Nếu muốn một chút, thì dệt hoa trên gấm cũng tốt.

Mặc dù không thể bước trên cùng một chiến tuyến nhưng Tôn Văn cũng không có tham vọng gì khác, ông chỉ mong muốn có một mảnh đất nương thân mà thôi.

Nhưng lại đúng vào lúc này..

Chủ công chuẩn bị đánh chiếm Bắc Cương, mặc dù trước đây tỷ lệ đánh thắng rất cao, nhưng không phải 100% có thể thắng

Nếu không cẩn thận để thua thì sao?

Cháu trai ông vẫn còn ở Hoàn Châu.

Tôn Văn căn bản không thể đánh cược.

Cho nên ông chỉ có thể dốc hết sức lực, liều cái mạng già này để giúp đỡ Khương Bồng Cơ.

Trong đầu Tôn Văn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cháu trai nhà mình, trái tim lạnh lẽo bỗng mềm mại nhưng sau đó lại lập tức trở nên cứng rắn lạnh lùng hơn.

Bắc Cương nhất định phải chết!

Đúng lúc Tôn Văn đang hô mưa gọi gió ở Bắc Cương thì đám người Khương Bồng Cơ lại đang ăn dưa ở doanh trại

Không phải ăn dưa hấu, mà cô đang nướng củ đậu* và khoai lang

* Củ đậu còn được gọi là dưa đất

“Cổ thúc mấy năm nay đi làm ăn ở đâu vậy?” Khương Đồng Cơ ném củ đậu, khoai lang đỏ vào đống lửa theo sự chỉ dẫn của người xem livestream, vừa nghiêng đầu hỏi Cổ Tín mặt đầy tang thương đang ngồi bên cạnh mình

Cổ Tín đi làm ăn từ nam chí bắc, hơn nửa năm mới gửi thư về một lần, Khương Bồng Cơ căn bản không biết đối phương chạy đi những đâu

Cổ Tín cười nói: “Đến Bắc Uyên, Tây Xương và nước Sát Lan

Khoai lang là ta tìm thấy ở biên giới Tây Xương, còn củ đậu thì lấy ở nước Sát Lan

Lão nô đã hỏi dân bản xứ ở đó, khó khăn lắm mới mang được hạt giống của chúng về đây, chỉ muốn để tiểu chủ nhân nếm thử.”

Vệ Từ ngồi một bên yên lặng không nói lời nào.

Kiếp trước khi triều phương thành lập, đất nước lớn mạnh, khắp nơi đều hướng đến

Vì muốn lấy lòng bệ hạ nên các quốc gia nhỏ xung quanh đều mang đủ thứ đồ từ nước mình tới

Quan chức triều Khương cũng không chịu thua kém

Củ đậu và khoai lang được dùng làm vật hiến tặng khi đó,

Có điều hai món đồ nho nhỏ này suýt chút nữa đã gây ra một trận thảm sát đẫm máu.

Khoai lang mọc ở biên giới Tây Xương, người dân địa phương thường nghiền nát chúng để nuôi heo, họ chưa bao giờ nếm thử

Trong mắt người dân ở đó, thứ này căn bản không phải là đồ ăn cho người, chỉ dùng để nuôi gia súc, Củ đậu ở nước Sát Lan cũng chỉ có người nghèo mới ăn, đây là món ăn vô cùng rẻ mạt.

Nhưng hai loại thực phẩm thấp kém này lại được dùng làm đồ ăn trong yến tiệc dâng lên bàn ăn của bệ hạ, đợi đến khi cô ăn vô cùng ngon miệng hết mấy miếng thì có người đứng ra nói sự thật

Đến giờ Vệ Từ vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó, bầu không khí yên tĩnh, ai cũng đổ mồ hôi hột, cả người run rẩy.

Ai lại bê đồ ăn của heo và thứ người nghèo hay ăn lên bàn ăn của bệ hạ?

Đây là giễu cợt hay làm nhục?