Chương 1: Phúc Lợi Cuối Cùng Cũng Tới.
Hệ Thống này, ta không cần!
---
Truyện Ma Đạo, độc giả đạo tâm Thánh Mẫu xin đừng ghé qua rồi buông lời khiếm nhã.
Mọi tư tưởng, tôn giáo, quan niệm trong truyện đều là hư cấu, không liên tưởng tới đời thực.
---
Huyền Thiên đại lục.
Linh Tê thành.
Cửu Hoa Tửu Quán.
Sở dĩ nơi này gọi là Cửu Hoa Tửu Quán, bởi ở đây phục vụ loại rượu. Ngâm từ chín loại hoa nhưỡng khác nhau, tạo nên mùi vị đặc trưng. Được giang hồ khách cực kỳ ưa chuộng, cũng là nơi tụ họp của anh hùng thiên hạ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, chung quanh tửu quán đã không còn bàn trống. Bất quá, không khí nơi này bây giờ lại có chút quỷ dị. Võ lâm nhân sĩ ngồi đầy nhan nhản, nhưng mặt mày ai nấy đều tỏ vẻ ngưng trọng. Bọn họ không ăn không uống, cũng không hề nói một lời, ánh mắt đều dõi qua một cái bàn nằm ở trung ương. Vị trí ngồi của đám võ lâm nhân sĩ này tựa hồ cũng bao quang lấy cái bàn ấy.
Chỉ thấy, chỗ ấy ngồi lấy một người thanh niên, người này mặt mày sáng sủa, tuy không bắt mắt nhưng khí thế trên người rực cháy như lửa. Tựa hồ không xem người xung quanh ra gì. Bên cạnh y có một thanh trường thương đen như mực, bộ dáng không hề tầm thường.
Một người không nhịn được bầu không khí ngưng trọng này, đứng ra quát:
- Nguyên Phục, không muốn c·hết mau giao ra Thần Thạch.
Thanh niên Nguyên Phục cười nhẹ, ánh mắt liếc qua, nói:
- Thần Thạch không có, nhưng mạng thì có một đầu.
Người kia giận quá, rút bửu kiếm bên hông ra, lạnh giọng nói:
- Nghe danh Truy Hồn Đoạt Mệnh Thương đã lâu. Để ta tới thỉnh giáo cao chiêu của các hạ.
Nói vừa dứt lời đã múa kiếm xông tới. Kiếm thế lăng lệ, chiêu chiêu trí mạng. Là Tuyệt Mệnh Thập Tam Kiếm nổi danh trong giang hồ.
Nguyên Phục hừ một tiếng, trường thương trong tay đâm ra. Y luyện thương chục năm, đã sớm đạt tới cảnh giới xuất nhập tùy tâm. Trong võ lâm, người sử thương làm binh khí tuy nhiều, nhưng để làm được như thế chẳng có bao nhiêu.
Mũi thương v·út lên một tiếng như sáo kêu, điểm trúng sống kiếm của người kia. Nguyên Phục không để gã kịp phản ứng, chân phải đạp vào cán thương. Mũi thương vạch lên một cái thành chiêu: “Vân Long Giơ Vuốt” chém xiết thành một đường từ thắt lưng tới cổ. Người kia phản xạ tuy lanh lẹ, nhưng nội công thua Phục một bậc. Lùi cũng không kịp lùi, bị phân thành hai đoạn. Máu tươi phun lênh láng khắp tửu quán.
Đám người trong tửu quán ánh mắt tràn đầy hãi nhiên, có người buột miệng than:
- Hảo thương pháp! Hảo nội công!
Nguyên Phục thu thương, ánh mắt đảo qua tửu quán một lượt, trầm giọng nói:
- Thần Thạch này tại hạ nhất định muốn có được! Ai không phục, lên nhất chiến. Thắng, có mệnh cùng thạch. Thua, cùng lắm là c·hết mà thôi.
---
Nguyên Phục, vốn là một người hiện đại. Sinh sống an an ổn ổn trên quả đất. Bỗng dưng một vụ t·ai n·ạn khiến hắn xuyên qua tới thế giới này làm một gã ăn mày.
Thường nói: Nhân sinh như trò chơi.
Là một game thủ chân chính, hắn không chấp nhận số phận an bài. Nguyên Phục cầm cây gậy đánh chó, bắt đầu bôn tẩu giang hồ. Học hết thiên hạ thương pháp, sinh sinh đánh ra một đầu danh tiếng Truy Hồn Đoạt Mệnh Thương - Nguyên Phục.
Thời gian trôi qua chục năm, hắn gộp hai đời làm người lại cũng tính không quá bốn mươi tuổi.
Vốn tưởng rằng danh viên ý mãn, rửa tay gác thương làm một cái phú ông. Sống nốt quãng đời còn lại, bù đắp mệnh yểu kiếp trước. Nào ngờ vào một lần cũng cao thủ giang hồ ngộ nhập toà kỳ dị động phủ. Hắn tìm được một viên thần thạch, từ đó mọi chuyện cũng bắt đầu xảy ra.
Phúc lợi người xuyên việt cuối cùng cũng tới.
Từ lúc cầm lấy viên “Thần Thạch” này trên tay. Trong đầu hắn vang lên tiếng nói cứng ngắc của chị Google:
[Hệ Thống kiểm trắc đến Thượng Phẩm Linh Thạch [Số lượng: 1/1]
Đủ điều kiện kích hoạt Hệ Thống.]
Phía trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một bảng giao diện, giống mới mấy tựa game online kiếp trước. Chỉ thấy trên đó hiện lên hai dòng chữ:
[Kích hoạt Hệ Thống hỗ trợ tu hành.]
[YES] or [NO]
Đúng thế, đây không phải Thần Thạch cái quỷ gì. Mà đó là một viên Thượng Phẩm Linh Thạch. Động phủ này cũng không phải là địa đạo ma giáo ẩn núp, mà là nơi táng thân của một người Tu Chân.
Thế giới này, cũng không phải Võ Hiệp!
Tu tiên thế giới!
Hệ Thống!
Thứ mà hắn đọc được trong tiểu thuyết mạng. Cuối cùng cũng tới.
Hắn muốn làm tiên hiệp sảng văn nam chính. Không muốn làm võ hiệp Kim Dung anh hùng.
Không chần chờ, Nguyên Phục bấm vào [YES]
Hệ thống lại một lần nữa vang lên:
[Đã xác nhận kích hoạt.]
[Thời gian chờ: 0/49 Giờ (Đang chạy…)]
[Trong lúc xác nhận, không thể tách rời vật phẩm. Thỉnh cẩn thận lưu giữ.
Hệ thống hỗ trợ tu luyện, tận tình vì ngài phục vụ. Trường sinh bất tử, phi thăng thành tiên, tiếu ngạo cửu thiên.]
Máu trong người Nguyên Phục sôi trào lên. Chính nó, chính nó, hắn đã đợi phúc lợi này từ lâu lắm rồi.
Nhưng khoảnh khắc hắn cầm viên Thần Thạch ấy lên, đám giang hồ mà hắn coi như bằng hữu đột nhiên phản bội. Kẻ rút gươm, người vác đao không hẹn mà cùng lao lên ám toán.
Nguyên Phục tuy là cao thủ, nhưng liều mạng lắm mới thoát khỏi hiểm cảnh. Bất quá, chuyện hắn lấy được “Thần Thạch” cũng từ đó truyền ra.
Là game thủ chân chính, Nguyên Phục ưa thích chinh phục, ưa thích khiêu chiến, ưa thích xoát phó bản. Hắn chưa cảm nhận được tu tiên khoái cảm, dù cho mệnh treo sợi tóc, cũng tuyệt đối không giao ra viên Linh Thạch này. Đây là thứ khiến nhân sinh hắn thay đổi, biến thành thế giới cày cấp online.
Ngày hôm nay là ngày thứ hai từ lúc hắn rời khỏi động phủ kia. Đám người võ lâm mũi cũng đủ thính, Nguyên Phục mới chỉ bước vào Cửu Hoa Tửu Quán. Chỉ trong khoảnh khắc đã bị người vây quanh.
Liếc mắt nhìn bảng hệ thống,
[Thời gian chờ: 38/49 Giờ (Đang chạy…)]
Nguyên Phục âm thầm thở dài, còn tận 11 tiếng nữa mới xong. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần hắn sống sót, đồng thời không để viên Linh Thạch này cách người quá xa là được.
Nguyên Phục thu thương mà đứng, lần nữa nói:
- Tại hạ lời đã nói hết, ai muốn đồ. Tự tiện tới lấy!
Đám võ lâm nhân sĩ mặt mày tái mét, tuy giận mà không dám nói gì.
Bỗng dưng, một tiếng cười từ ngoài vọng vào. Tiếng cười hàm chứa nội lực hùng hậu, khiến người trong tửu quán đều phải bịt chặt lỗ tai. Kẻ nội công cao thì không nói làm chi, nhưng ai nội công thấp kém dù có bịt tai rồi nhưng vẫn bị thất khiếu chảy máu. Nằm sấp hôn mê cả.
Nguyên Phục trầm mặt lại, Linh Âm Huyền Lão tới rồi. Kẻ này lúc ở trong Động Phủ kia cũng có mặt, xuất thân giống hắn đều là kẻ bần hèn, tuy mặt ngoài xưng hảo hữu nhưng bụng lại tâm thuật bất chính.
Tiếng cười vừa dứt, một lão giả bỗng dưng xuất hiện trước mặt Nguyên Phục.
Khinh công ghê gớm thật!
Linh Âm Huyền Lão cười nói:
- Lão đệ chạy cũng thật nhanh! Làm ta tìm mãi không được. Nếu không phải ta tâm huyết dâng trào, nghĩ tới lúc đầu chúng ta gặp mặt cũng là Cửu Hoa Tửu Quán này. Nhớ tình xưa nên mới vào đây thưởng rượu, quả nhiên gặp được lão đệ.
Nguyên Phục mặt không đổi sắc, cười nói:
- Lão ca quả nhiên là người tình sâu nghĩa rộng. Tiểu đệ kết hảo hữu với lão ca, chính là tam sinh hữu hạnh đó vậy.
Linh Âm cười nói:
-Lão đệ đã có lời như thế, phải chăng lấy Thần Thạch ra cho lão ca ta cùng chiêm ngưỡng. Thoả chí bình sinh?
Nguyên Phục giả bộ giật mình, nói:
- Ồ! Lão ca theo ta một mạch từ hôm qua đến giờ. Lòng chỉ nghĩ tới nó, chẳng hay lão ca biết nguồn gốc viên Thần Thạch này chăng?
Linh Âm ánh mắt xẹt qua một tia sát khí, nhưng lão cố giấu đi, dùng phương thức nhập mật truyền âm, nói:
- Thần Thạch này có thành Tiên chi pháp.
Quả nhiên là vậy, Linh Âm lão ma hiển nhiên biết rõ đây là một viên Linh Thạch. Còn thành Tiên chi pháp, ắt hẳn là hấp thụ linh khí trong đó để bước vào con đường tu chân.
Nguyên Phục giả vờ không tin, truyền âm lại nói:
- Thành Tiên vốn là chuyện viển vông. Lão ca là người có tuổi, chẳng lẽ cũng tin chuyện nhảm nhí này?
Linh Âm lão ma sắc mặt tựa hộ nhịn không được. Chân khí trong người lưu chuyển, bộ dáng muốn t·ấn c·ông.
Nguyên Phục âm thầm đề phòng, nội công cũng vận chuyển tới cực hạn.
Hai cao thủ giang hồ đối đầu, kình khí chạm nhau khiến xung quanh tửu quán trở nên ngột ngạt khó thở lạ thường.
Linh Âm lần này không truyền âm nữa, lạnh giọng nói:
- Lão đệ chớ khiêu chiến cực hạn của ta. Lão ca tuổi đã cao, muốn mưu cầu một đầu sinh lộ. Chỉ có thành Tiên mới đạt tới trường sinh bất tử! Giao ra ta niệm tình hảo hữu một trận, tha cho ngươi khỏi c·hết!
Nguyên Phục không hề yếu thế, nói:
- Ta không biết thành Tiên hay không thành Tiên. Nhưng giao ra nó, hỏi qua trường thương này xem.
Linh Âm hừ lạnh, nói:
- Được lắm!
Lời vừa dứt, lão vung tay phải lên, năm ngón tay hoá thành móc câu chộp vào mặt Nguyên Phục. Môn võ công này biến thể từ Ngũ Long Trảo, nhưng lại đi con đường âm hiểm độc địa.
Dù trảo chưa tới, nhưng Phục đã ngửi được một mùi tanh hôi. Trong bụng âm thầm kinh sợ: “Là độc trảo!” Hắn múa lên trường thương. Hàn quang lấp loé, mũi thương vung ra thành chiêu “Họa Long Điểm Tinh” nhắm vào con mắt phải Linh Âm lão ma đâm tới thật lẹ.
Khoảng cách hai người chưa tới ba trượng, Ngũ Độc Long Trảo của lão chưa chộp tới mặt Nguyên Phục thì mũi thương đã đâm vào mắt đối phương rồi. Đây là lấy cái lợi thế của Trường Binh Dĩ Đoản.
Linh Âm Lão Ma cũng là cao thủ lão luyện, trong lúc đó biến chiêu thực nhanh. Ngũ Trảo vòng qua chộp vào đầu thương giựt mạnh về, chân phải đá vào đan điền đối thủ. Nguyên Phục lâm nguy không loạn, cước đối cước, đồng thời tay phải dùng lực xoay thương. Trường thương lúc này tựa như cái mũi khoan, phát ra ù ù tiếng kêu. Độc Long Trảo của Linh Âm mới chỉ chạm vào liền bị kình khí xoay tròn bật ra. Lão âm thầm kinh hãi, muốn lùi về mấy bước. Nhưng Nguyên Phục nào để lão được như ý? Hắn sấn lên trước, trường thương xoay tít vòng vòng, nhắm ngực Linh m đâm tới thật lẹ.
Nghe bùm một tiếng lớn, giữa ngực Linh Âm lão ma xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi tuôn ra như suối.
Linh Âm Huyền Lão sắc mặt trắng bệch, sinh cơ không ngừng trôi đi. Lão lắp bắp nói:
- Thành… thành Tiên… cầm nó… đi về Ngọc Đái sơn…
Nói rồi tắt thở, đổ gục xuống sàn nhà.
(Web bị lỗi dấu thì phải đăng lên bị mất chữ với câu.)